Trong một tháng thì được nghỉ đến cả nửa tháng, Sầm Hoan cảm thấy rất xấu hổ vậy nên cô đã tự động hủy bỏ việc nghỉ không tăng ca, thậm chí Hồ Nhậm Hải còn bảo cô đến phòng khám bệnh cả một tuần, cô cũng hết lòng đồng ý.
Khi gặp Lương Triệu Bắc ở sảnh phòng khám, cứ tưởng rằng anh ta sẽ quấy rầy và liên tục hỏi han, nhưng lần này anh ta chỉ gật đầu, mỉm cười chào hỏi rồi rời đi.
Khi Sầm Hoan nghĩ đến Lương Hựu Tây, trong lòng cảm thấy hơi buồn không lý do.
Ngày đó anh ta chất vấn cô là máu lạnh, nhưng thật ra cô cũng không muốn làm gì khác khiến anh ta lầm tưởng cô có tình cảm với anh ta, rồi càng lún sâu vào lầm tưởng đó.
Trên đời này không có gì có thể khiến người ta đau lòng hơn là cảm giác có tình cảm nhưng không có được người, cô không quan tâm đến anh ta, cũng là vì muốn tốt cho anh ta thôi.
Một buổi sáng trôi qua, bệnh nhân cũng không nhiều, đến bữa trưa, cô sợ gặp phải Lương Hựu Tây trong nhà ăn của nhân viên, hai người sẽ rất khó xử, vậy nên cô đã tùy tiện ăn ít đồ vặt ở quán ăn nhỏ bên cạnh bệnh viện.
Khi trở lại phòng khám bệnh ở bệnh viện của mình, cô thoáng thấy một người phụ nữ trung niên nửa ngồi xổm ở hành lang, ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn là biết ngay là một phụ nữ quý phái.
Bà ấy một tay che bụng, một tay chống lên tường, tuy không nhìn rõ mặt nhưng cũng biết bà ấy đang chịu đựng cơn đau đớn nào đó.
Dựa theo nghĩa vụ của một bác sĩ, Sầm Hoan bước tới.
“Xin hỏi bác bị đau chỗ nào vậy ạ?”
Quý bà nhe răng hút khí lạnh, ngước mắt lên, hai người đồng thời sững người.
“Là bác sao?” Là quý bà đã nhận lầm cô với người tên Ty Nam ở lối vào siêu thị ư?
“Cháu cũng tới đây khám bệnh à?” Quý bà nhịn đau hỏi cô.
Sầm Hoan cười nhẹ: “Cháu là bác sĩ trong bệnh viện này, bác bị sao vậy ạ? Sao bác lại đến đây một mình thế?”
“Thì ra cháu là bác sĩ à? Thật trùng hợp...!Bác đến bệnh viện thăm một người bạn đang nằm viện, không ngờ lại cảm thấy không khỏe...!A, bác đau quá, cháu đỡ bác ngồi xuống trước đã, giờ bác không đi được nữa.”
Sầm Hoan gật đầu, đỡ bà ấy ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
“Bác đau bụng ạ?” Sầm Hoan thấy bà ấy ấn bụng dưới bên phải, còn chưa kịp đợi bà ấy trả lời, lập tức đi tới sờ trán bà ấy, cảm thấy nhiệt độ dưới lòng bàn tay có bất thường.
“Bác bị sốt rồi.” Cô nói với giọng chắc nịch.
Quý bà yếu ớt thở dài: “Buổi sáng có hơi phát sốt, nhưng bụng không đau, vậy mà giờ lại đau đến thế này, còn buồn nôn nữa.”
“Vậy bác phải lập tức đi khám xác nhận bệnh tình đi, có cần cháu giúp bác liên lạc với người nhà không?”
“A, được rồi, bác...” Quý bà đột nhiên đau không chịu nổi kêu lên một tiếng, sắc mặt lập tức tái xanh.
Sầm Hoan đưa ra quyết định nhanh chóng, gọi điện cho phòng cấp cứu, ngay sau đó một nhân viên y tế đã đến đưa người phụ nữ đi.
Khi Sầm Hoan trở lại phòng khám của mình, tranh thủ lúc tan làm gọi điện cho Hoắc Đình Đông, bảo anh đợi cô trước cửa phòng khám.
Hơn hai mươi phút sau, điện thoại reo lên, cô nhìn ID người gọi, cũng không nghe máy, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười, cô thu dọn đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài.
Lúc lên xe, đang định hỏi anh buổi tối tổ chức tiệc ở đâu, lại nghe anh nói: “Chúng ta về nhà mẹ đẻ một chuyến đi, anh đã liên lạc với Tiểu Trần bên kia rồi, mọi chuyện đều ổn rồi.”
Nghĩ đến việc trở về nhà mẹ để sẽ nhìn thấy Hướng Đóa Di và Liễu Như Lam, Sầm Hoan cau mày lại, không lên tiếng.
“Em không muốn đi à?” Hoắc Đình Đông nhìn cô từ kính chiếu hậu, hỏi.
“Vợ chưa cưới của anh còn ở đấy, em đi làm gì chứ?”
Giọng điệu ghen tức của cô khiến Hoắc Đình Đông mỉm cười: “Bố anh nói đã lâu lắm rồi không được gặp em nên rất nhớ em, bảo anh đưa em về ăn một bữa cơm, anh nghĩ để hôm khác còn không bằng chọn hôm nay.”
Nghe anh nói xong, Sầm Hoan chỉ có thể gật đầu.
Mặc dù cô không muốn gặp Hướng Đóa Di và Liễu Như Lam, nhưng ông ngoại nói muốn gặp cô, cô không thể không đi được.
“Hôm nay đi làm thế nào?” Hoắc Đình Đông chuyển chủ đề để di chuyển sự chú ý của cô.
“Em phải ngồi liên tục ở phòng khám bệnh cả một tuần lận, hôm nay là ngày đầu tiên, cũng không tệ.” Sầm Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ mà cô gặp lúc trưa: “Anh thử nói xem có phải trên đời cũng có người có dáng người giống nhau không?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Em từng bị một người