Hoắc Hiền thấy thương cô vì thấy cô quá gầy nên liên tục gắp thức ăn cho cô, nhưng mỗi lần ông ấy gắp cho Sầm Hoan xong thì bị Hoắc Đình Đông ở bên cạnh cô gắp lại vào bát của mình, khiến mọi người sững sờ.
“Đình Đông, tại sao có nhiều món như vậy con không tự gắp đi mà lại hết lần này đến lần khác gắp đồ trong bát của Hoan Hoan?” Hoắc Hiền trách móc trừng mắt nhìn con trai mình, lại dùng đũa gắp cho Sầm Hoan một miếng sườn xào chua ngọt, nhưng cuối cùng Hoắc Đình Đông vẫn gắp đi như cũ.
“Bố, bụng của nó gần đây không tốt, không thể ăn được thịt, vậy nên bố đừng gắp cho nó nữa, con ăn hộ cũng mệt lắm đó.
” Hoắc Đình Đông xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, liếc mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang cúi đầu yên lặng ăn cơm nhưng khóe miệng lại cong lên bên cạnh, gắp một đũa rau xanh bỏ vào bát của cô.
Hoắc Hiền nhíu mày: "Hoan Hoan, cháu là bác sĩ, sao cháu không tự chăm sóc bản thân cho tốt? Nhìn thấy cháu gầy đến mức không có một miếng thịt nào, nếu càng muốn gầy đi nữa thì sẽ thành bộ xương biết đi mất.
”
Vì câu nói ‘gầy đến mức không có miếng thịt nào’ của ông ấy, Sầm Hoan nhớ lại buổi sáng Hoắc Đình Đông phun sữa bò khắp mặt, vô thức nhìn sang, đúng lúc anh cũng đang nhìn sang, đôi mắt đen láy sáng ngời, mang theo vẻ ranh mãnh.
“Đình Đông, nghe con nói như vậy thì chắc hẳn trong khoảng thời gian này con thường xuyên liên lạc với Hoan Hoan hả? Ngay cả bụng của nó không tốt con cũng biết.
” Liễu Như Lam nhận thấy điều này.
Sắc mặt Sầm Hoan tái nhợt, hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.
Khuôn mặt của Hoắc Đình Đông không thay đổi nhìn về phía mẹ mình, uống một ngụm canh rồi quay lại chỗ bà ấy, tư thế bình tĩnh không vội.
“Con mới nhận ra lúc mấy ngày trước khi con và nó cùng đi về thăm chị.
”
Nghe con trai nhắc đến con gái mình, Hoắc Hiền lại bắt chuyện: “Tĩnh Văn nó có nói khi nào thì về nhà gặp bố không?”
“Bên anh rể vẫn cần người chăm sóc, tạm thời chị ấy không đi được, chắc hẳn phải tốn một khoảng thời gian nữa.
”
Hoắc Hiền nghe vậy xong có chút thất vọng, đã gần nửa năm rồi ông ấy không gặp được con gái mình.
Hướng Đóa Di ngồi bên cạnh Liễu Như Lam vẫn im lặng không nói, cũng rất ít khi động đũa, cô ta chỉ dùng ánh mắt vừa yêu vừa hận nhìn Hoắc Đình Đông, oán anh tàn nhẫn với cô ta, hận anh là người máu lạnh.
Cô ta vẫn luôn cho rằng mình nhất định sẽ trở thành vợ của anh, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đột ngột thay đổi, vậy mà anh lại chối bỏ hôn ước này!
Anh khiến cô ta mất hết mặt mũi trước mặt người thân và bạn bè, vậy mà lại không hề cảm thấy áy náy gì cả, cô ta thực sự nghi ngờ liệu anh có trái tim hay không?
Cô ta đã đợi anh hơn ba năm rồi, nhưng chưa từng thấy anh nói chuyện tử tế với cô chứ đừng nói đến việc là cười với cô ta, nhưng bây giờ anh lại quan tâm cháu gái của anh như vậy, hai người nhìn nhau qua lại, giống như một cặp tình nhân đang yêu nhau thắm thiết, nếu như không biết hai người này là cậu cháu, thì cô ta thật sự sẽ cho rằng giữa hai người có bí mật gì đó.
“Đóa Di, tại sao không ăn thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Liễu Như Lam thấy cô ta không động đũa, hỏi.
Cô ta thu hồi ánh mắt oán hận, miễn cưỡng múc một thìa canh nhỏ vào trong bát.
Liễu Như Lam nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô, bất lực thở dài, trừng mắt trách móc nhìn về phía con trai nhưng anh lại hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của bà ấy, thấy Sầm Hoan đặt bát đũa xuống, anh lập tức cúi người rút vài chiếc khăn giấy đưa cho.
Thấy vậy, sắc mặt của Hướng Đóa Di càng thêm khó coi, một cơn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, nhưng cô ta chỉ có thể cố gắng kìm nén không thể bộc phát ra ngoài, vốn khuôn mặt rõ ràng nhìn xinh đẹp nhưng nay có chút vặn vẹo.
Sau bữa tối, Sầm Hoan đẩy Hoắc Hiền đi dạo bộ trong hoa viên ở sân sau, Hoắc Đình Đông đang dùng điện thoại di động để gọi điện thoại, từ xa nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú ẩn dưới ánh đèn có chút nghiêm túc và lạnh lùng.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng nhìn thấy anh cười, Sầm Hoan gần như quên mất rằng ngay từ đầu anh đã như thế này.
Cô thỉnh thoảng nhìn thấy anh cau mày xoa xoa trán, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, cô cũng không biết