Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua
Khi Lạc Ấn chuẩn bị tỉnh dậy, Tiểu Hoàng đã bị xách khỏi người anh rồi. Cho nên lúc anh dụi mắt cho tỉnh ngủ, trước mặt chính là bóng hình thiếu niên Hoàng Điểm Điểm, không biết thiếu niên đang đứng trước mặt hắn đây vừa trải qua quá trình mưu tính thế nào, lắp bắp nói một câu: “Buổi… buổi sáng tốt lành.”
Lành con khỉ!
Hoàng Điểm Điểm tức muốn chết rồi, nguyên thân của cậu không có lực uy hiếp với Tiểu Hoàng, cho dù đứng lên cũng không thể đưa chân lên dọa cục thịt to đùng kia đi được, không thể làm gì khác hơn là hiện hình người, lôi đuôi nó nhấc nó ra khỏi ngực Lạc Ấn. Trên người Lạc Ấn vẫn còn dính mùi lông mèo của con mèo kia, Hoàng Điểm Điểm cực kỳ để ý đấy, càng để ý hơn chính là rõ ràng Lạc Ấn làm ra chuyện như thế, mà lúc này thế mà bày ra cái mặt vô tội nhìn nó, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Hoàng Điểm Điểm lườm anh một cái, định nói lại thôi. Cậu rất tức giận, nhưng cũng có chút sợ, sợ mình chỉ là một con gấu trúc đỏ nhỏ thất sủng mờ nhạt, cậu không biết nên mở miệng thế nào.
Lạc Ấn nhất thời cũng không thốt ra được lời nào, anh luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ về Hoàng Điểm Điểm, nhưng khi người thật sự xuất hiện trước mặt mình, anh lại không biết nói gì, chỉ nghĩ được mấy câu “Ngủ có ngon không? Em có muốn ăn cơm không?” Nói thế thấy sai sai. Lần trước Hoàng Điểm Điểm biến thành người vào lúc anh đang ốm, lý trí theo người cũng ‘cảm’ theo, cảm tính chiếm thế thượng phong, mấy câu sến súa cũng không ngại nói thẳng ra, nhưng bây giờ anh lại cực kỳ tỉnh táo, thấy Hoàng Điểm Điểm mặc quần áo mình đi ra, ánh mắt đảo qua hai cái chân dài nhẵn bóng, nuốt nước miếng một cái, nói không nên lời.
Lạc Ấn thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, anh sợ bản thân không kiềm lòng được mất. “Vậy, ăn sáng xong anh muốn đi ra ngoài một chuyến, nếu em cũng muốn đi ra ngoài thì đừng mặc bộ này” Ngắn quá, cái gì cũng không giấu được. Điểm Điểm mím mím môi, lại ra ngoài? Hôm nay là thứ bảy mà! “Anh muốn đi đâu?”
Lạc Ấn ăn ngay nói