Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua
Lạc Ấn vẫn là chăm sóc gấu trúc đỏ nhỏ rất tốt, nhưng anh cũng không còn ý định giải thích gì nhiều với gấu trúc đỏ nhỏ nữa. Tối ngủ thì đặt gấu trúc đỏ nhỏ vào cái ổ trong phòng, nói với nó “Em nằm ở đây không được lên giường, nếu như không thích cái ổ này thì anh có thể mua cho em một cái ổ mới.” Anh nghiêm túc có chút dọa người, Điểm Điểm nghe anh nói xong, chút đầu vào trong ổ. Một người một gấu đều đang trốn tránh cảm giác của mình.
Không có Ấn Ấn bên người có hơi khó ngủ, đến nửa đêm, cái tai nhỏ của Điểm Điểm run lên, nó nghe thấy Lạc Ấn đang gọi tên của nó. Gấu trúc đỏ nhỏ hai ba cái nhẹ nhàng nhảy lên giường, ngồi xổm bên Lạc Ấn.
Khóe mắt Lạc Ấn không biết sao lại đẫm nước, anh khóc. Không ai biết trong mơ anh thấy gì, anh đang tạm biệt người con trai mà anh thích. Mặc dù về sau anh đã biết hoàn cảnh của Hoàng Điểm Điểm không phải là thê thảm, không phải là bị bức lương vi xướng*, nhưng nỗi đau trong lòng anh cũng không vì thế mà giảm bớt, đành dứt khoát buông tay tất cả.
*Bức lương vi xướng: Nguyên văn là quan bức dân phản, bức lương vi xướng: 简直官逼民反,逼良为娼. Quan bức dân chúng làm phản, bức con gái nhà lành phải chôn thân trong kiếp xướng ca vô loài. (Nguồn: LIBAKADO wordpress)
Khi biết được chân tướng anh không khỏi cảm thấy mình có hơi ngớ ngẩn, rồi khi đó lại cảm thấy cũng tốt, dù sao anh cũng không phải gánh vác gì, có thể dùng ánh mắt theo đuổi từng bóng dáng thiếu niên kia.
Thế nhưng mà, anh không thể thích người này nữa rồi, anh không phải là một tên biến thái …
Điểm Điểm nhìn anh chăm chú, nó cảm giác mình đang trở nên kỳ quái, trong lồng ngực có cái gì đó rất sống động. Lạc Ấn ngủ không được ngon, trong mơ thì thào gọi tên nó, nghe mà khiến người ta thương tâm. Nó cũng thấy khổ sở.