Hứa Doãn Hạ sống chung Hoắc Tư Danh có phải ngày một ngày hai đâu, làm sao mà không biết được tính khí của Hoắc Tư Danh.
Nhìn các mặt đắc ý của anh không nói cô cũng biết anh đang cực kì đắc ý chuyện được mút lấy giọt sữa đầu tiên tuôn ra. Không những thế còn nghĩ bản thân anh đang chia sẻ thứ ngon lành cho bọn nhỏ.
Hứa Doãn Hạ bĩu môi hung hăng đánh vào ngực anh một cái, Hoắc Tư Danh bắt lấy tay cô, nắm lấy đưa đến bên môi hôn hôn xuống.
" Thôi đừng đánh, vợ sẽ đau đấy! Đợi nào ra tháng, muốn đánh muốn cắn anh cho hết! Nha vợ! Umoazz. " nói xong lại hôn hôn xuống tay cô.
Hứa Doãn Hạ giật tay lại, cứ như sợ dơ chùi chùi nói.
" Toàn là nước miếng, anh còn chưa đánh răng đấy! Thối chết đi được a. "
" Thối sao? Sao anh không biết ta? Để anh liếm liếm mặt vợ vài cái nữa nha, để xem có thối không nha! " Hoắc Tư Danh mặt dày không xấu hổ nói.
Anh nói xong, thì bắt đầu ra sức liếm liếm mặt Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ mếu máo la làng lên nhưng vẫn không thoát được cái miệng không nghe lời của anh.
Khi hai vợ chồng giỡn xong, Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ tức đến đỏ hết cả khuôn mặt, anh cũng không dám làm ra hành động gì nữa mà ôm cô lên cười hì hì đi vào phòng tắm.
Hứa Doãn Hạ ôm chặt cổ Hoắc Tư Danh, nhìn nụ cười vui sướng của anh, cô khó chịu cắn mạnh vào ngực anh một cái.
Với cái hành động này của cô, Hoắc Tư Danh làm như không thấy.
Lúc nào chẳng bị cắn, lúc nào chẳng bị đánh, nhưng bị riết rồi quen nên đối với anh mà nói, những gì cô đang tác quai tác quái trên người anh chỉ là con kiến nhỏ đang nổi giận cắn, hay cũng có thể nói móng vuốt của con mèo con.
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh mặt mày một cái cũng không nhăn cũng chẳng nhíu, cô bĩu môi không thèm cắn hay đánh anh nữa, mà dưỡng sức, dựa vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Vào đến phòng tắm, Hứa Doãn Hạ được Hoắc Tư Danh cẩn thận đặt xuống chiếc ghế đã có sẵn bên trong phòng.
" Anh giúp vợ cởi nhé! " Hoắc Tư Danh quỳ một gối xuống đối diện cô, nhẹ giọng hỏi.
Hứa Doãn Hạ bĩu môi, nhưng vẫn gật đầu.
Hoắc Tư Danh trưng ra một khuôn mặt lạnh, không hề có nửa điểm không chính chắn, anh cẩn thận cởi áo của cô, lại cởi quần cô.
Cái cảm giác này... Hoắc Tư Danh thật sự sắp bị máu dồn não.
Anh đang rất là cẩn thận không để cô phát hiện thứ bất thường trên người anh, mà cẩn thận từng li từng tí tỉ mỉ cởi quần áo của cô.
Hứa Doãn Hạ nhìn động tác của anh càng cứng ngắc, môi khẽ câu lên thích thú, sói thấy thịt mà không được ăn thịt, nói không thèm cô không tin.
Vô tình liếc về đũng quần của anh, môi cô càng câu sâu hơn.
Thứ to lớn kia đang không yên phận, Hoắc Tư Danh vẫn cố giữ nhịp thở đều đều mà tắm cho cô.
Hứa Doãn Hạ dùng ánh mắt không an phận, trong mắt còn tràn ngập nhiều chuyện xấu.
Hoắc Tư Danh nhìn thấy cô như vậy, dùng tay cọ cọ sống mũi của cô một cái nói.
" Đừng nghĩ nhiều. Lo tắm lẹ. "
Hứa Doãn Hạ nhếch mép cười nói.
" Hahaha, khó chịu không? "
Hoắc Tư Danh nhíu mày nhìn cô không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi oán.
" Vợ thử
nghĩ đi, có khó chịu hay không không lẽ không biết! Nhìn được chạm được mà không ăn được, có phải rất dễ chịu không? "
Chính là anh chỉ thầm oán, nào dám hó hé nửa lời.
Vội vàng tắm cho cô, lại mặc đồ cho cô xong mới ôm cô đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này có mẹ Hoắc Lư Minh Thy, mẹ Cố Hà Doãn Hoa và mẹ Hứa Dương Khả Mi, còn có Cố Hoài Thiên, Cố Hoài Nam và Ken, bên Hứa Gia cũng có Hứa Doãn Thiên và Hứa Minh Hoàng, chỉ thiếu mỗi Hoắc Tư Không.
Lúc Hứa Doãn Hạ sinh, ông có đến, nhưng công ty thì lại không thể bỏ nên tầm nửa đêm ông đã về nhà ngủ, để sáng còn đi làm.
" Mẹ, Ba, Anh cả, anh hai, anh hai. " Hứa Doãn Hạ vừa thấy người nhà, ánh mắt cô sáng ngời nhìn mọi người gọi một tiếng chào hỏi.
Vừa chào xong, ánh mắt cô rơi ngay trên hai vật nhỏ đang giơ tay giơ chân trong lòng của hai mẹ Cố và Hứa.
Hứa Doãn Hạ vừa được Hoắc Tư Danh đặt xuống giường, hai mắt cô tỏa sáng nhìn chằm chằm hai bảo bảo, không nhanh không chậm nói.
" Con muốn ôm ôm hai bảo bảo... "
Hoắc Tư Danh xoa nhẹ đầu cô cười khẽ một cái, cả nhà ai cũng cười, liền đưa hai bảo bảo cho cô.
Vì Hứa Doãn Hạ không thể một lúc ôm cả hai, nên cô chỉ có thể ôm một đứa, còn một đứa Hoắc Tư Danh ôm.
Nhìn hai bảo bảo đã không còn nhăn nheo như hôm qua, bộ dáng cực đáng yêu đó, làm cô cưng hết sức cưng đến không chịu được mà hôn hôn xuống
" Cục cưng của mẹ, a cục cưng của mẹ. "
" Haha... anh nhìn nè Tư Danh, con đang cười với em. "
" A... A bé con đang nói yêu mẹ sao? " Hứa Doãn Hạ vừa nhìn bé con trong lòng vừa cười ha ha nói chuyện với bé con.
Bộ dáng nói chuyện chung với đứa bé vừa sinh được một ngày của cô, làm ai nấy trong nhà không khỏi đỏ mắt vui mừng.
Hoắc Tư Danh nhìn bé con trong ngực, môi mím lại không nói gì, bé con nhìn thấy Hoắc Tư Danh, tuy chân tay còn yếu ớt không quá biết nhiều cự động nhưng bé con cũng hung hăng đấm vào khuôn mặt của anh. Hoắc Tư Danh nhíu mày đang định nói gì đó thì bé con " oa oa " khóc rống lên thu hút không ít ánh nhìn.
Đúng lúc Hứa Doãn Hạ nhìn thấy Hoắc Tư Danh đang dùng ánh mắt ghét bỏ khó chịu nhìn con mình, lòng mẹ nổi dậy, đưa bé con trên tay cho Mẹ Hoắc.
Cô đến ôm lấy bé con từ tay Hoắc Tư Danh quát.
" Anh không thương con thì đưa đây! Đừng có mà dùng cái ánh mắt đó nhìn con tôi. "
Nói xong, cô lại dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn bé con khóc đến ú a ú ớ trong ngực.
" Ngoan nha... baba không thương con thì có mẹ thương nha.... nín nín nha... ô... cục cưng của mẹ... "
Hoắc Tư Danh bị ăn mắng oan chỉ biết im lặng, anh có làm gì nó đâu, nó đánh anh một cái, anh đang định nói nó đã khóc... anh lại nhìn bé con trong ngực cô, không hiểu sao anh cứ có cảm giác bé con đang dùng ánh mắt cười chê đáng đời anh vậy!!!