"Chỗ này đã đổi thành phòng tiếp khách, cô đi vào trong ngồi đi, Lam đổng đang mở họp, tôi sẽ báo cho cô ấy sau khi kết thúc cuộc họp.
Tôi đã pha cho cô một ly cà phê đen, tôi biết khẩu vị của cô, đi vào trong đi."
Tôi gật đầu xoay người đi vào căn phòng đã từng thuộc về tôi, rõ ràng đã trở thành phòng tiếp khách, nhưng mà không hiểu sao, bố trí trong phòng lại không có thay đổi, tôi đi vào bàn ngồi, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, ừm....!Cái vị cà phê này làm tôi nhớ đến ngày tôi đến đây phỏng vấn....
"Cô có yêu cầu gì về phúc lợi không?"
"Ngoại trừ cần thiết phải tăng ca, tôi cần một cái cuối tuần rảnh rỗi!"
Rõ ràng chúng tôi đã đi lệch quỹ đạo vốn có của nó, rõ ràng nó đi ngược với cách giao tiếp hằng ngày của tôi.
Lúc ban đầu, lại đưa ra yêu cầu không đàng hoàng, nếu lúc đó người phỏng vấn hỏi tôi tại sao, có lẽ tôi sẽ nói với người đó, bởi vì cuối tuần có người cần tôi.
Tôi đặt cái ly xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn làm việc, nơi này cảnh quen thuộc nhưng lại không còn như xưa.
Nói chung thì cũng già rồi, không có tích cực như ngày xưa nữa, đã từng ở đây buồn vui thất thường, bây giờ ngoại trừ nhớ lại thì chẳng có cảm giác gì khác.
Lúc tôi đang yên lặng ngồi trên sô pha chờ, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy thư ký Đỗ cung kính mở cửa ra, Phoebe dẫm lên đôi giày cao gót bước vào thật nhanh.
Cô ấy quay đầu lại ra hiệu thư ký Đỗ rời đi, thế là căn phòng rộng lớn thế này chỉ còn lại hai chúng tôi.
Rõ ràng mới gặp cách đây không bao lâu, thế mà ngoài cảm giác xa lạ thì chẳng còn cảm giác gì.
Mái tóc dài của cô ấy xoã ra sau vai, trang điểm vẫn xinh đẹp như ngày xưa, áo vest màu đen được cài nút ôm sát vòng eo, làm cho người ta có cảm giác cấm dục.
Tôi nhìn thấy được trong mắt cô ấy chỉ còn sự mệt mỏi, không có chút dã tâm nào.
Cô ấy không đến sô pha ngồi, mà lại ngồi vào chiếc ghế đằng sau bàn làm việc.
Hoá ra, cô ấy chưa từng thay đổi.
Tôi bưng cái ly lên uống một ngụm cà phê đã lạnh.
"Đến công ty tìm chị nói việc riêng, đã mạo muội rồi."
Tôi nói chuyện đầy khách sáo, cô ấy một tay chống đầu nhìn tôi.
"Biết rõ mạo muội, sao lại còn tới?"
"Chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng."
"Về chuyện của nhà họ Lam, chị nghĩ chúng ta không có gì để nói cả."
Tôi nói rồi mà, tôi là quân cờ không