"Đi ra ngoài!"
Tôi cuối cùng cũng tìm ra được lý do để ngăn cản Phoebe, tại vì đứa bé vô tội, mặc dù con bé là con của Joan, nhưng mà tôi không muốn thù này lại kéo sang thù khác, đời này sang đời khác.
Như thế thì con của mọi người lại bị kéo vào cái vòng lẩn quẩn này.
Tôi không nhịn được, bước đến bên cạnh cô ấy.
"Có thể vì con, dừng lại việc trả thù được không?"
Tôi quỳ một chân xuống, hai tay nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo của Phoebe, hình như cô ấy còn đang tức giận, không thèm để ý đến tôi.
Nhưng tôi biết cô ấy sẽ không đẩy tôi ra.
"Phi Phàm, mong em đừng ép chị."
"Dừng lại khó vậy sao? Chị không cảm thấy mệt sao?"
"Mệt? Không đi trả thù mới cảm thấy mệt.
Mọi người chỉ dùng đôi ba câu có thể lấy được sự đồng cảm của em, nhưng em thực sự biết được nội tình bên trong được bao nhiêu?"
Tôi ngơ ngác nhìn Phoebe nổi nóng, cô ấy đứng lên đi đến cửa sổ, tôi bước theo sau lưng cô ấy.
Cô ấy nhíu mày gắt gao, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt đầy kiêu căng ngạo mạn.
"Lý Thư Hoa và ông nội đã lập ra một kế hoạch, mà chị là nhân vật chính bên trong đó, một khi làm là làm mười mấy năm.
Chị tìm người điều tra, trận tai nạn máy bay kia không có tên mẹ chị, bà ấy sống hay chết còn chưa rõ ràng.
Em nói xem chị làm sao có thể dừng tay lại, được rồi, chị nói điều kiện với em.
Biển người bao la rộng lớn, em đi tìm mẹ cho chị đi, tìm ra chị sẽ dừng lại!"
Giọng nói của Phoebe rất dứt khoát, cô ấy đang khiêu chiến nghị lực của tôi.
Tôi có phải là thần tiên đâu, cái này là mò kim đáy bể, ép tôi vào con đường khó.
Nhưng mà không thử làm sao biết kết quả? Tôi sẽ đánh cuộc cả tương lai về sau này của tôi, cứ thế đồng ý với cô ấy.
"Được, tôi đi tìm.
Nếu không cho chị một lời rõ ràng, tôi sẽ không trở lại."
Phoebe ngạc nhiên nhìn tôi, tôi xoay người kiên định rời đi, cho dù trở thành người thế nào, thì tình yêu của tôi đối với cô ấy vẫn không thay đổi, tôi hy vọng quyết định của tôi là đúng, cầu xin chị hãy trở lại như ngày xưa, là cái người mà tôi từng yêu da diết.
"Vương Phi Phàm! Em...."
Tôi dừng bước chân lại, cũng không quay đầu nhìn.
"Tôi rất nhớ chị ngày xưa, mặc dù khó hiểu phong tình, hà khắc.
Nhưng khi đó chị để tâm đến tôi."
"Tại sao em lại ngốc như vậy?"
"Tại vì tình yêu đến quấy rối."
Tôi đi ra khỏi phòng tiếp khách, đi xuống sảnh trả lại thẻ cho nhân viên lễ tân, trùng hợp lại gặp Joan.
Anh ta một tay đút vào túi quần, người