Dư Đinh Chi mở to hai mắt nhìn tôi.
"Em phát sốt à.
Mấy người bọn tôi còn không dám nhắc đến chuyện này."
"Em đi tìm Phoebe, muốn cô ấy dừng tay lại đừng tiếp tục trả thù nữa, cô ấy không chịu nghe, cho nên tôi mới ba hoa nói giúp cô ấy tìm mẹ."
"Điên rồi, đứa nào cũng điên hết rồi."
"Chị la làng gì vậy?"
"Đến cả Phoebe còn tìm không thấy, bằng cái lực thực của em tìm bằng cái gì?"
"Không phải có chị rồi à! Chị thần thông quản đại, nhất định sẽ không có gì làm khó được chị."
"Nhóc con, đừng tưởng rằng phun mấy miếng mật ra thì có thể lừa được tôi đấy nhé, chị đây không có ăn chay."
"Này là tôi suy nghĩ cho Khuynh Phàm mới làm thế.
Chị không thấy đứa bé vô tội à? Tất cả là bởi vì ám ảnh thời thơ ấu của Phoebe, đã làm cho cô ấy làm nhiều việc thế này, tôi muốn ngăn cản lại."
"Tiểu tổ tông nhà tôi ơi! Em đi kiếm chuyện rồi kéo theo bọn tôi vào sao!"
"Thôi mà, một câu, giúp hay không giúp."
"Em trâu bò, em là tất cả! Tôi có thể không giúp sao!"
"Vậy thì được rồi!"
"Thế em muốn tôi giúp thế nào?"
"Tìm người có năng lực giao cho tôi, nhưng mà trước tiên đưa thông tin của bác gái gửi cho tôi đi.
Có hiểu thì mới biết phải làm thế nào!"
"Được, ngày mai tôi sẽ gửi cho em."
"Cảm ơn nhiều.
Mấy năm qua, không có chị thì giờ tôi cũng không rảnh để đi làm mấy chuyện này."
"Thôi đi, giờ này còn khách sáo gì nữa, cái gì cần làm sớm đã làm, bây giờ bắt đầu thảo mai với tôi sao?"
"Đây không phải là tin tưởng chị sao."
"Thôi đi."
Bạn hiểu được tâm trạng của tôi không??? Tôi chính là kẻ mang theo chính nghĩa phổ độ chúng sinh, bịt tai trộm chuông mất bò mới lo làm chuồng, à không phải, này là vì xả thân cứu nước.
Lúc tôi đã sắp xếp hành lý đâu vào đó, ở trong nhà đợi Dư Đinh Chi gửi thông tin sang, thì có tiếng gõ cửa, tôi vội vã đi mở cửa, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Phoebe ở phía sau Dư Đinh Chi.
"Mời vào."
Tôi cúi ngồi lấy hai đôi dép lê đặt trước chân hai người.
Dư Đinh Chi rất tự nhiên chạy vào trong bếp lấy đồ uống, tôi ngơ ngác