"Sống cuộc sống vừa bị uy hiếp vừa bị cám dỗ, đã mang đến cho tôi nhiều đau khổ.
Tiểu Phàm, tôi mệt rồi."
Nước mắt tôi chảy thành hàng dài.
Tôi muốn nói với cô ấy, tôi không hận cô ấy, nhưng mà chúng tôi không thể nào quay trở về những năm tháng bình yên kia.
Mộ Tịch Nhiên điều khiển xe chậm lại, cuối cùng xe dừng lại.
Tôi không biết rõ cô ấy đang làm gì? Triệu Thái An vượt qua xe của chúng tôi, tiếng thắng chói tai xẹt qua trong màn đêm yên tĩnh.
Ánh đèn loá mắt làm tâm trí tôi trống rỗng, Mộ Tịch Nhiên nghiêng thân ôm lấy tôi để bảo vệ, mà tiếp theo chính là tiếng va chạm và nổ lớn.
Túi khí an toàn bung ra ép tôi và Mộ Tịch Nhiên.
Đầu tôi va đập vào cửa sổ xe, nhưng mà cũng chưa đủ để làm tôi bất tỉnh, tôi vất vả mở cửa xe đã biến dạng ra.
Lê thân nằm trên mặt đất, lại không thấy động tĩnh nào từ Mộ Tịch Nhiên.
Tôi yếu ớt gọi.
"Tịch Nhiên....!Tịch Nhiên...."
Tôi bò lại ghế, dùng hết sức kéo cô ấy ra, lúc này tôi mới phát hiện, chiếc vô lăng bị gãy cắm thẳng vào xương sườn cô ấy.
Tôi khóc ôm lấy đầu Mộ Tịch Nhiên.
Cô ấy nhắm mắt im lặng, cho dù tôi lay cô ấy như thế nào cũng không có trả lời tôi.
"Cầu xin chị, đừng có ngủ...!Tịch Nhiên...!tỉnh tỉnh...!Tịch Nhiên..."
Tôi ngửa mặt lên trời mà gào thét, người điên cuồng giờ phút này không chỉ có mỗi Triệu Thái An, máu trên đầu tôi không ngừng chảy, tôi dùng chút sức còn lại đi đến bên xe Triệu Thái An, giờ này hơi thở của anh ta cũng thoi thóp, trên mặt đầy máu tươi.
"Vương Phi Phàm, tao có chết...!cũng...!sẽ không làm...!Mộ Tịch Nhiên yêu mày."
Cơn điên của anh ta cũng đã không còn, mà tôi lại vớ lấy cục đá dưới đất, mặt đầy sát khí.
Ngôn Tình Xuyên Không
"Vậy mày...!xuống địa ngục đi...!đến đó lại gặp cô ấy."
Tôi giơ tay lên, đập cục đá lên đầu anh ta.
Trong một đêm, tôi mất đi hai người quan trọng, mà cái chết của hai người đều liên quan đến tôi.
Làm sao tôi có thể tồn tại trên cái thế giới này được chứ? Ngã trên mặt đất, cũng dần dần hôn mê đi.
Lúc tôi tỉnh lại, người ở cạnh tôi là Tố Duy, ánh mắt ngưng trọng của cô ấy thoáng thả lỏng.
"Khê Nhĩ, Tiểu Phàm tỉnh!"
Khê Nhĩ vội vàng gọi bác sĩ.
Tay của tôi không còn chút sức nào, mở miệng khó khăn hỏi.
"Soso...!Tịch Nhiên...."
Tố Duy muốn nói lại thôi, tôi nhìn ra được cô ấy đang né tránh.
Tôi đưa tay ra bắt lấy cánh tay cô ấy, cô ấy có lòng tốt đem tay tôi bỏ vào trong chăn.
"Cảm xúc của Soso không ổn định.
Đừng lo lắng, Đại Tráng vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy."
"Tịch Nhiên...!vậy Tịch Nhiên đâu?"
"Tiểu Phàm, chờ em khoẻ lại rồi, chúng ta lại nói, được không?"
Nước mắt