Tố Duy và Dư Đinh Chi gật đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi nhẹ nhàng mở thư ra, một tờ giầy ghi đầy chữ của Mộ Tịch Nhiên, tôi còn nhớ cô ấy có thói quen một tay chống đầu một tay viết.
Tôi cũng chưa từng quên đi, những hồi ức khi chúng tôi yêu nhau.
Đã từng có lúc, cô ấy không biết bao nhiêu lần đem giấu chìa khoá xe của tôi, chỉ đơn giản là muốn cùng tôi về nhà.
Cô ấy sẽ lén đặt bữa sáng ở trên bàn tôi, lúc vui chơi ở Comma, cô ấy sẽ uống rượu thay tôi.
Vào những ngày cuối năm, cô ấy sẽ âm thầm tạo áp lực công việc cho người khác, còn tôi thì thanh nhàn.
Cho đến một ngày, cô ấy quay lưng lại với tôi, không có một lý do, cứ như vậy chúng tôi không có cách nào trở về như ban đầu, chỉ có gặm nhấm nỗi đau.
Tôi nhìn những hàng chữ đầy hối hận và tiếc nuối, tôi biết, Tịch Nhiên đã chuẩn bị tốt tâm lý để chết, cô ấy đang chờ cơ hội để rời bỏ cuộc sống này, cái cuộc sống mà không có tôi bên cạnh, không có sự dày vò của Triệu Thái An.
Để cho bức thư này không tiếp tục đả kích đến tôi, tôi nén nỗi đau xé nó đi.
Từ nay về sau, ở trong mộng của tôi, Mộ Tịch Nhiên đã dừng lại ở khoảnh khắc kia, cô ấy không mở mắt, cô ấy không có cách nào nghe lời chỉ trích của tôi, rốt cuộc cũng không có cách nào để nắm tay nhau như chúng tôi đã từng, cũng không thể nào dạo phố bày tỏ tình yêu với nhau.
Cuối cùng, cô ấy đã thoát khỏi được sự chiếm hữu cực đoan của Triệu Thái An, thoát đi khỏi sự châm biếm của tôi.
Cô ấy đã được như ý nguyện ngủ yên giấc và cô ấy không còn muộn phiền đau buồn ở trên thế giới này.
Tôi đứng dậy lảo đảo đi ra khỏi phòng bệnh, Tố Duy và Dư Đinh Chi không ở bên ngoài, tôi đi tìm phòng bệnh của Soso.
Cô ấy yên lặng dựa vào giường bệnh.
Tôi lặng lẽ đứng bên ngoài ô cửa nhìn cô ấy.
Đại Tráng không có ở bên trong, tôi rất muốn đẩy cửa đi vào trong ôm lấy cô ấy.
Nhưng mà tôi sợ, tôi không có cách nào trốn khỏi trách nhiệm.
Đứa bé là người vô tội nhất.
Lúc này, cánh tay tôi bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỳ của Đại Tráng, tôi ngạc nhiên gục đầu xuống.
Đại Tráng thở dài đỡ tôi đi vào trong phòng bệnh.
Soso ngây dại quay đầu nhìn tôi, cô ấy không có khóc, chỉ có ngây dại nhìn tôi.
Tôi lê chân đến gần cô ấy, cuối cùng đôi chân khuỵ xuống đất.
Đại Tráng muốn đỡ tôi đứng dậy, nhưng tôi không muốn.
Tôi quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống, tôi muốn được cầu xin sự tha thứ, tôi phải làm gì để trả món nợ không trả được đây.
"Xin lỗi, Soso, thật xin lỗi.
Đại Tráng, xin lỗi cậu."
Đại Tráng cúi người xuống, ôm tôi.
"Phi Phàm, đừng như vậy, làm vậy bọn mình càng khó chịu."
Soso che miệng lại, cô ấy ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, đầu vai cô ấy run run.
Tôi ôm chân Đại Tráng.
"Mình nên làm gì đây? Mình không thể tha thứ cho bản thân được."
Cuối cùng, Soso xốc chăn lên xuống giường.
"Vương Phi Phàm, đứng dậy."
Soso yếu ớt kéo tôi đứng dậy.
Nhưng mà giờ điều tôi có thể làm là dập đầu tạ lỗi, tôi duy chuyển cơ thể đem tay hướng về phía Soso, miệng vết thương trên đầu hình như đã bị rách, máu tươi làm cho đôi mắt tôi nhoè đi, thế giới này đang xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lại có máu? Tại sao cuộc đời tôi lại đỏ