Tối hôm đó, trước khi Vương Chính Phàm chuẩn bị ra ngoài gặp khách hàng, anh còn ghé qua phòng của Mạn Viên Hân gặp cô một chút.
Trong căn phòng chỉ le lói chút ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ đang khắc họa lên thân hình mảnh khảnh, yếu đuối của người phụ nữ.
Hầu như nơi có thể giúp cô ấy thật sự thư giãn và yên bình chính là khu vực bệ cửa sổ.
Lúc nào khi bước vào, Vương Chính Phàm cũng nhìn thấy cô ngồi nơi đó, giương đôi mắt mông lung nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Anh nhẹ bước đi tới, rồi khẽ gọi tên cô ấy:
"Hân Hân..."
Giọng nói nam nhân ấm áp, nhẹ nhàng vang lên chợt khiến Mạn Viên Hân khẽ giật mình.
Cô quay lại nhìn Vương Chính Phàm vài giây, sau đó tự nhiên đứng dậy rồi lại bất ngờ ôm lấy người đàn ông ấy, khiến anh một phen kinh ngạc.
"Hân Hân, em...em sao vậy? Có chuyện gì nói anh nghe."
"Tôi lạnh..."
Mạn Viên Hân thành thật trả lời, đồng thời còn ôm chặt nam nhân ấy thêm một chút, cũng với hành động và câu trả lời của cô đã làm anh bật cười.
"Lạnh sao không mặc thêm áo, lại còn ngồi cạnh cửa sổ để gió lùa vào người, lỡ cảm lạnh thì sao?"
"Thì tôi đang chờ anh tới đây mà."
"Em đang chờ anh? Để làm gì?"
Vương Chính Phàm khó hiểu, lúc này Mạn Viên Hân lại vùi đầu vào vòm ngực ấm áp của anh rồi mới tiếp lời:
"Anh là người bảo vệ mà, nên chờ anh tới để che gió và ôm cho ấm thế này."
Câu trả lời của cô nàng lại chọc Vương Chính Phàm bật cười.
Bấy giờ, anh mới dám dang tay ôm lấy người con gái ấy.
"Nhưng giờ anh có việc quan trọng phải ra ngoài nên không thể ở bên cạnh sưởi ấm cho em được."
"Vậy tôi lạnh thì sao?"
Cô ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt long lanh vô lo vô nghĩ hệt như một đứa trẻ, vô tình làm trái tim anh mềm nhũn.
"Anh mặc thêm áo cho em, sau đó đóng kín cửa sổ sẽ không còn lạnh nữa.
Khi nào anh về anh lại đến đây tìm em, được không?"
Mạn Viên Hân vẫn nhìn anh, sau vài giây im lặng mới lên tiếng hỏi tiếp:
"Anh đi rồi lỡ như người xấu tới bắt tiểu Hàn thì phải làm sao?"
"Hân Hân đừng lo, ở đây sẽ không ai dám bắt tiểu Hàn của em hết.
Vả lại ở nhà còn có An An, con bé sẽ thay anh bảo vệ cho em.
Anh chỉ đi một lúc là về ngay thôi."
Cô lại bắt đầu suy nghĩ thêm một tí nữa thì mới gật đầu đồng ý:
"Anh đi một chút rồi nhanh về với tôi nhé! Nếu gặp người xấu thì tiểu Hàn sẽ sợ đó."
"Anh biết rồi, anh sẽ về sớm với em.
Giờ anh lấy áo khoác mặc thêm cho em ha?"
"Ừm!"
Mạn Viên Hân gật đầu, sau đó cũng rời khỏi người Vương Chính Phàm, rồi anh cũng nhanh chóng lấy tới một chiếc áo khoác, tận tay mặc vào người cô, xong anh còn đi đến đóng kín cửa sổ, rồi mới quay lại nói với cô vài câu trước khi đi.
"Khi nào buồn ngủ thì em cứ ngủ trước, anh về sẽ vào với em sau.
Giờ anh đi nha!"
"Tôi không ngủ đâu, chờ anh về tôi mới ngủ.
Anh đi nhanh đi rồi về nhanh với tôi."
Những lúc cô đáng yêu, thoải mái như một đứa trẻ thế này thật sự khiến Vương Chính Phàm rất vui, nên lúc này đã dành cho cô một nụ cười ngọt ngào kèm cái xoa đầu yêu chiều.
"Anh sẽ về sớm!"
Nói xong, Vương Chính Phàm mới rời đi.
Chỉ còn một mình Mạn Viên Hân ở lại trong phòng.
Mọi hôm đều có Vương Chính Phàm ở bên cạnh trò chuyện hay chơi đùa với cô, đêm nay không có anh nên cô cảm thấy không quen, vì buồn chán nên đã rời khỏi phòng ngủ.
Cô men theo hành lang một lúc cũng tìm được cầu thang, sau đó đi xuống lầu.
Lúc này, Vương Kỳ An đang đọc tài liệu trong phòng khách, khi vô tình nhìn thấy Mạn Viên Hân lù lù xuất hiện dọa cô giật mình, sau đó là ngạc nhiên rồi lập tức đứng dậy.
"Chị Hân Hân, sao...sao chị xuống đây vậy?"
Nhìn thấy Vương Kỳ An, Mạn Viên Hân liền lùi lại phía sau và trưng ra đôi mắt cảnh giác cao độ.
"Cô là ai? Có phải người xấu không? Có phải muốn bắt tiểu Hàn của tôi không