Đêm khuya, bên ngoài là tiếng lá cây rung chuyển mỗi khi những cơn gió vô tình lướt qua, tạt vào ô cửa sổ nhỏ.
Trong phòng và ở trên giường lúc này là một đôi nam nữ vẫn đang thao thức bên bầu không gian tĩnh lặng.
Đến khi cảm giác ngột ngạt đã quá căng thẳng thì ai đó mới lên tiếng trước:
"Hân Hân, em ngủ chưa?"
"Vẫn chưa, anh có chuyện gì muốn nói hả?"
Thật ra trong hoàn cảnh này thì Vương Chính Phàm hay Mạn Viên Hân làm sao ngủ được, khi cả hai lần đầu ở chung trên một chiếc giường thế này.
Sau vài giây, Vương Chính Phàm đã nghiêm túc lên tiếng:
"Em có biết em đang làm gì không?".
Xi???? ủ????g hộ chú????g tôi tại [ T???? ????????T????????????????N.V???? ]
"Hửm, ý anh là chuyện em cho anh ngủ chung á hả?"
"Ừm, em không sợ anh làm gì em sao?"
Nghe câu hỏi của người đàn ông mà Mạn Viên Hân bật cười, cô thẳng thừng đáp:
"Nếu anh dám bắt nạt người tàn tật như em thì em cũng sợ anh luôn."
Vương Chính Phàm chau mày khó hiểu.
Ý cô nói là cô cho rằng anh sẽ không hứng thú với một người có hai chân không linh hoạt như cô ư? Nếu thật sự Mạn Viên Hân nghĩ vậy thì quá đơn thuần rồi.
"Đương nhiên anh sẽ không dám, nhưng em không thấy ngại luôn sao?"
"Anh hỏi kì lạ thật.
Cũng chính miệng anh nói chúng ta yêu nhau lâu rồi, cũng sống chung thì có gì xa lạ nữa đâu mà ngại.
Em cũng không có cảm giác gì cả."
Mỗi một lần Mạn Viên Hân trả lời dường như đều không suy nghĩ, điều đó càng khiến tâm can của Vương Chính Phàm càng thêm phức tạp.
Lại im lặng vài giây, sau đó người đàn ông ấy mới trầm giọng khẽ hỏi:
"Em nghĩ thế nào là tình yêu?"
"Là thoải mái, vui vẻ, với người đối xử với mình tốt nhất, xem họ là người mình cần nhất.
Anh đối với em rất tốt, em cũng cần anh, em quen có mùi của anh từ khi còn trong bệnh viện nên bây giờ mới cảm thấy khó ngủ khi không có anh bên cạnh."
Hóa ra người con gái ấy căn bản không hiểu thế nào là tình yêu.
Đối với cô, yêu chỉ là một ai đó đối với mình thật tốt, đáp ứng bất cứ thứ gì cô cần.
Muốn ngủ chung với anh đơn giản chỉ là một thói quen không thể thiếu.
Là do anh đã nghĩ quá nhiều rồi.
Cô đã mất trí nhớ, lúc nào cũng ngây thơ như một đứa trẻ thì làm sao có được những suy nghĩ sâu sắc về tình yêu.
Nghĩ đến đây, trên môi anh chỉ khẽ xuất hiện nụ cười nhạt, rồi nhanh chóng gạt sang tất cả mọi thứ để cất lời:
"Sắp tới anh sẽ đưa em sang Mỹ, đến bệnh viện của Điền Tư Trúc để cậu ấy tiến hành trị dứt vết sẹo trên mặt em."
"Nhưng chân của em thế này làm sao đi được?"
"Còn có anh mà, vả lại đặt vé máy bay loại vip để vào khoang dành cho thương gia là được.
Nếu ổn thì chắc hơn tháng nữa em có thể bỏ xe lăn rồi."
Mạn Viên Hân khẽ gật đầu.
Tuy cô không hiểu biết quá nhiều về tình yêu nhưng chí ít vẫn có cảm giác rất đặc biệt với những tình cảm mà Vương Chính Phàm đã dành cho mình.
Lúc này, cô quay mặt nhìn sang nam nhân ấy, trên môi khẽ hiện lên nụ cười hạnh phúc, sau đó kéo chăn lên cao hơn một chút đắp cho anh.
"Có anh thật tốt! Vương Chính Phàm, anh ngủ ngon nhé!"
Vẫn là những câu nói được phát ra từ một suy nghĩ đơn thuần, rồi cô đã nhắm mắt lại để cơ thể dần đi vào giấc ngủ.
Chỉ có Vương Chính Phàm lúc này vẫn đang lặng lẽ nhìn cô.
Đến khi nghe thấy hơi thở đều đều của cô lúc đã chìm vào giấc ngủ sâu thì anh mới dám đưa tay qua, khẽ chạm vào gò má của cô ấy.
"Anh đã thay đổi rất nhiều từ khi gặp em.
Hi vọng rằng trong tương lai của em sẽ có anh, và đừng khiến anh lại vì em mà lần nữa thay đổi."
Đôi khi yêu đơn giản lắm, chỉ cần thấy họ cười là đã ấm lòng, và họ vui là tự tâm mình hưng phấn.
Nhưng bất cứ thứ gì khi cho đi cũng cần được nhận lại, tình yêu cũng vậy.
Chỉ mong rằng, mai sau tình yêu của họ sẽ hạnh phúc trọn vẹn.
Là lương duyên chứ không còn là nghiệt duyên oan trái phủ đầy thương đau.
- ---------------
Hai năm sau...
Thời tiết mùa xuân