Vương Chính Phàm trở về nhà lúc 11 giờ khuya sau cuộc hẹn ký hợp đồng lớn với đối tác người Anh.
Giờ đây, sự nghiệp của anh đã đạt đến thành tựu đỉnh cao, là người danh tiếng nhất nhì trong giới thương trường.
Khi nhắc đến Tập đoàn đá quý C&V thì ai ai cũng cảm thán với sự tài giỏi của người lãnh đạo đứng đầu.
Cả người anh nồng nặc mùi rượu, dù đã say nhưng khi mở cửa bước vào nhà, mọi hành động của anh đều rất nhẹ nhàng vì sợ sẽ phá mất giấc ngủ người phụ nữ mình thương.
*Cạch.
Mở cửa phòng ngủ, anh rón rén bước nhẹ vào trong, sau khi treo chiếc áo vest lên giá mốc quần áo, anh đã đứng nán lại một chút để nhìn cô gái đang ngủ say trên giường.
Thấy cô an nhiên với giấc mộng đẹp mà lòng anh cũng thật bình yên.
Nghĩ bâng quơ một chút, Vương Chính Phàm đã khẽ cười rồi mới vào phòng tắm.
Anh muốn dùng làn nước mát làm bay hết hơi rượu để không khiến Mạn Viên Hân khó chịu, một năm qua anh vẫn chu đáo và yêu cô hết lòng như vậy.
Mất 15 phút để tắm, khi nam nhân ấy quay trở ra là lúc trên người đã chỉnh tề với chiếc áo choàng ngủ dài qua đầu gối, chỉ được cố định tạm bợ bằng thắt lưng vải, để vòm ng ực săn chắc thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh sáng vàng nhạt huyền diệu.
Anh lau khô tóc rồi mới trèo lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy người con gái bé nhỏ ấy từ phía sau lưng.
Ngày trước cô vì quen mùi của anh nên mới không thể ngủ riêng, giờ thì đến lượt anh nghiện hương thơm trên cơ thể nàng mất rồi.
Chỉ cần được bên cô thế này thì mọi mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, dường như đều tan biến.
"Anh lại uống rượu à?"
Tưởng rằng anh quay trở về nhà, tắm gội xong lên giường trong trạng thái thần không hay quỷ không biết, nhưng kết quả vẫn không thoát khỏi tầm giám sát của Mạn Viên Hân.
Câu hỏi của cô làm ai kia chợt rén, liền vùi đầu vào sau gáy cô, hòng nịnh nọt.
"Tối nay phải tiếp đối tác nên anh có uống một chút."
Mạn Viên Hân nhanh chóng quay người lại, nghiêm nghị đối mặt với người đàn ông, đanh giọng chất vấn:
"Cả người nồng nặc mùi rượu thế kia mà anh nói một chút.
Một chút là một chai lớn đúng không?"
"..." Vương Chính Phàm lắc đầu, rồi lại vùi mặt vào ngực cô gái, tay chân thì quấn lấy thân hình nuột nà trước mắt.
"Say, nên mệt rồi chứ gì? Có đau đầu không?"
"..." Lần này thì anh chàng lại gật gật đầu, cử chỉ âu yếm dành cho cô vẫn chưa từng thay đổi.
Mạn Viên Hân trong lòng tràn đầy hậm hực, vừa thương lại vừa giận.
Giận vì anh có bệnh dạ dày mà lúc nào cũng không chịu tiết chế bia rượu, và cũng vì thương quá nên đã đẩy anh ra, sau đó ngồi dậy, đôi chân vừa đặt xuống khỏi giường định đi đâu đó thì lại bị Vương Chính Phàm giữ lại.
"Sao em không ngủ mà đi đâu vậy? Giận anh nên muốn bỏ anh một mình hả?"
"Em đi pha cho anh tách trà gừng uống giải rượu."
"Không cần đâu, ôm em một chút là tự tiêu tan hết rượu à.
Em nằm xuống đi."
Vừa nói anh vừa kéo cô nằm xuống, nên chẳng mấy chốc Mạn Viên Hân lại nằm trong vòng tay của anh, mặt đối mặt.
"Em massage đầu cho anh nhé?"
"..." Vương Chính Phàm vẫn lắc đầu, đôi mắt phượng sắc bén của anh đã đỏ hoe vì say lẫn vì cay nước do vừa tắm xong chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, khả ái của người con gái ấy.
Nhìn đôi môi non mềm, căng mọng của cô mà tâm trí anh dần dà mất kiểm soát, cuối cùng cũng chẳng chịu được nên đã tiến tới chiếm lấy phiến môi anh đào ấy.
Tay anh đặt phía sau, giữ lấy chiếc đầu nhỏ của cô gái, để