"Thì bây giờ em vẫn là của anh mà!"
Vốn đã hiểu rõ tâm tư của ai đó, nhưng Mạn Viên Hân vẫn cố tình nghịch ngợm nói vòng vo, hòng để Vương Chính Phàm tự miệng đòi hỏi đúng trọng tâm mới thôi.
"Ý anh thế nào em đã hiểu rồi mà, sao còn giả vờ làm khó anh chứ?"
"Em đâu có hiểu biết gì đâu."
Mạn Viên Hân nhây thật sự, cô hồn nhiên đáp, khiến cảm xúc [email protected] muốn trong anh càng thôi thúc mãnh liệt.
Cái thứ dị vật nào đó đã sớm bí bách vì "sưng" to quá cỡ sau lớp nội y nam tính, anh nôn nóng nói:
"Hân Hân, anh muốn..."
"Anh muốn gì?"
Cô gái cứ tỏ ra ngây thơ, còn long lanh hai mắt nhìn anh, cái miệng nhỏ chúm chím tinh nghịch mãi đã làm Vương Chính Phàm không thể chịu được.
Anh lập tức bật người dậy, áp cô nằm dưới, song song với bên trên là thân hình cường tráng của anh.
Hai tay anh đặt ngang vai Mạn Viên Hân, đưa đôi mắt chứa đựng ngọn lửa của d*c vọng, thâm tình nhìn cô gái.
"Muốn chiếm hữu người anh thương, muốn em là người đầu tiên của anh."
Nói rồi, Vương Chính Phàm liền cúi xuống, lần thứ hai chiếm đoạt phiến môi mỏng tựa như phủ mật của người phụ nữ, và Mạn Viên Hân vẫn nhiệt tình đáp trả anh.
Thậm chí còn đưa tay vòng qua cổ anh ấy, lúc này Vương Chính Phàm mới dám tiến tới thêm một bước.
Tay anh bắt đầu hành động, đầu tiên là kéo hai bên vạt áo đã sớm bị tháo bỏ ràng buộc không còn cố định sang hai bên, để thân mình nóng bỏng của một nàng mỹ nhân hiện ra trong không gian nồng nàn mùi hương mị tình.
Đầu gối anh quỳ dưới nệm, ngang đùi cô gái, và bấy giờ đã dồn hết trọng lực xuống chân để hai tay có thể tiến hành tháo bỏ lớp nội y của người phụ nữ.
Nhưng vì là lần đầu làm chuyện ấy nên anh nào thành thạo, lọ mọ mãi vẫn không tháo được áo ngực khiến tâm tình anh dần mất kiên nhẫn.
Lúc này, chợt có bàn tay tiến tới giúp đỡ nên chẳng mấy chốc chiếc áo ngực với thiết kế cài trước đã được tháo bỏ, để bầu sữa căng tròn lập tức nhấp nhô giữa ánh đèn vàng nhạt.
Sự chủ động của Mạn Viên Hân làm lòng anh vui sướng, vừa hôn cuồng nhiệt vừa đưa tay xoa x0a nắn nắn chiếc gò bồng đào với kích cở dư cả bàn tay anh.
Sau vài đường m ơn trớn trên cặp loa mềm mại, và tạm thời kết thúc nụ hôn, Vương Chính Phàm đã ngừng lại để tự thoát y cho chính mình.
Đưa anh bạn cường tráng lộ diện trước mắt cô gái, khiến đôi gò má nhỏ bất giác ửng hồng vì ngại.
Cái thứ đó to lớn thế kia, nếu đưa vào cái hang bé xíu của cô thì làm sao chịu nổi? Sau đêm nay liệu cô có xuống giường được hay không? Ngay bây giờ hối hận có còn kịp?
Còn chưa kịp nghĩ xong thì Mạn Viên Hân chợt giật mình khi mảnh vải mỏng manh che chắn bên dưới nơi thầm kín đã bị bàn tay ai đó kéo thẳng một đường từ trên xuống dưới, mang chiếc quần con màu đen ném xuống sàn nhà.
Theo phản xạ, Mạn Viên Hân liền đưa hai tay che đám cỏ bên dưới lại, khi đó cô giương đôi mắt kinh ngạc mở to hết cở mà nhìn người đàn ông.
Anh hành động như vậy có phải là hơi nhanh rồi không? Hình như quá nhanh luôn thì mới đúng.
"Chính Phàm, anh...a...ưm..."
Vừa mở miệng còn chưa kịp nói hết câu thì khuôn miệng xinh xắn của cô lại bị người kia chiếm đoạt, chỉ kịp đọng lại vài âm từ thật nhạy cảm lí nhí vang lên trong cổ họng.
Lần này cô đã trêu đùa với lửa thật rồi.
Mà lửa này lại còn là lửa d*c vọng, đời cô đêm nay coi như được lên tận mây xanh.1
Bên