Tối hôm nay sau khi tan làm, Mạn Viên Hân được Diệp Ngôn đưa về tận nhà.
Trên suốt đường đi luôn có một chiếc xe màu đen dõi phía sau, nhưng họ lại chẳng hề nhận ra.
Và mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, cho đến khi Mạn Viên Hân vào đến nhà, cô vừa kéo cửa đóng lại thì đã có một bàn tay đập vào cánh cửa, dùng lực ngăn cản.
Còn chưa kịp đợi cô phản ứng thì một bóng đen cao lớn đã đẩy Mạn Viên Hân vào trong nhà, ngang ngược ấn cô vào vách tường, đồng thời đóng luôn cánh cửa ngăn cách bên ngoài.
Mạn Viên Hân đương nhiên hoảng hồn khi bị tấn công bất ngờ, nhưng cô còn chưa kịp hét lên thì đôi môi non mềm đã bị ai đó thô lỗ chiếm đoạt.
Trong không gian tối om, Mạn Viên Hân bị một người đàn ông bí ẩn cưỡng hôn đến mức choáng ngộp, dù cô có cố gắng chống cự thế nào thì cũng bất thành, vì đầu cô đã bị bàn tay đối phương giữ chặt, một tay cô bị anh ta cố định lên vách tường.
Vừa vào nhà đã bị một thế lực đen tối đè ra hôn đến khó thở, đương nhiên là bất cứ ai cũng sẽ hoảng loạn, kể cả Mạn Viên Hân, sau một lúc bối rối cuối cùng cô cũng nghĩ ra cách kết thúc chuyện điên rồ này, nên cứ theo suy nghĩ mà hành động.
Cô nhắm ngay môi dưới của người đàn ông, ra sức cắn thật mạnh một cái, rất nhanh sau mùi máu tanh nồng đã tràn vào khoang miệng cả hai, nhưng anh ta vẫn còn lưu luyến thêm một chút thì mới chịu rời đi.
Vốn dĩ cô định sẽ hét lên ngay sau đó, nhưng chưa gì lại bị người thần bí kia bịt miệng, anh ta vẫn túm chặt tay cô ấn lên tường.
Ở khoảng cách cực kỳ gần gũi hiện tại, dù không có đèn nhưng Mạn Viên Hân vẫn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đối phương, nếu cô không lầm thì anh ta có đội mũ lưỡi trai, sắc vóc cao to, vạm vỡ, và quần áo trên người đều là màu đen.
Đột nhiên cô nhớ tới tài xế taxi và tên nhân viên giao hàng đã tiếp xúc với mình ít ngày trước.
Đôi mắt long lanh bất giác mở to lên khi đã khẳng định người đàn ông lúc này với hai người đó chính là một.
Giá mà cô đề phòng hơn thì có lẽ đã không có cơ hội cho kẻ xấu lộng hành thế này.
Giờ thì phải làm sao đây? Làm sao đây?"
“Dừng lại đi.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã khiến mọi suy nghĩ rối loạn trong lòng Mạn Viên Hân chợt ngưng trệ.
Chất giọng này sao lại quen đến thế?
Cô chau mày, cố mở to mắt nhìn thật kĩ xem đối phương thật sự là ai, nhưng vì quá tối nên căn bản chẳng thể nhìn được gì.
“Đừng dại dột tự dâng mình vào tay quỷ dữ, từ giờ tôi không cho phép bất cứ ai chạm vào em nữa.
Bấy nhiêu đó là quá đủ rồi, Hân Hân.”
Hai từ “Hân Hân” ngọt ngào này, chỉ có một người duy nhất gọi tên cô như thế.
Nhưng đã một năm rồi cô không được nghe thấy, sao lúc này lại có người gọi cô thân mật đến thế? Những gì anh ta vừa nói là sao? Rốt cuộc đối phương là ai? Đó có phải là anh hay không, người đàn ông cô luôn mong nhớ?
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi đang cùng lúc hiện ra trong đầu, nhưng cô lại không thể cất lời.
Thứ cô có thể cảm nhận được là hơi thở nóng hổi của đối phương đang phả đến làn da cô, mùi máu của anh vẫn còn vương vấn bên cánh mũi.
Bấy giờ, người đàn ông đã buông lỏng hai tay, đó là lúc Mạn Viên Hân có thể mở lời, nhưng cô không còn vội vã nữa.
Cô để khoảng lặng vô hình vây quanh cả hai, đến khi cảm thấy đã gom đủ dũng khí mới dám đưa ra câu hỏi của mình:
“Là anh sao?”
“Em còn nhớ đến tôi ư?”
Giữa bóng tối, đôi mắt của người đàn ông lại ánh lên nhiều nỗi niềm khó tả, rọi thẳng vào khuôn mặt cô gái,