“Tôi đâu dư thời gian mà chạy từ Mỹ về đây chỉ để cười nhạo em.”
Thấy người mình thương đang khóc, dĩ nhiên đáy lòng của anh nào được an yên.
Giận thì giận nhưng thương thì vẫn phải thương, anh đưa tay lên lau đi nước mắt trên đôi gò má nhỏ, tuyến giọng giờ đây đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mạn Viên Hân giương đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, chờ đợi người đàn ông ấy tiếp tục giải đáp những thắc mắc trong lòng.
“Vốn dĩ tôi định cho em chơi đến khi nào chán thì thôi, nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá khá cao sức chịu đựng của mình.
Em có biết hôm nay tôi đã nhìn thấy gì trong phòng làm việc của hắn ta không?”
Nói đến đây, Vương Chính Phàm đã ngừng lại để đưa tay đặt vào sau gáy của Mạn Viên Hân, rồi anh mới nói tiếp:
“Tôi không thể chịu được khi thấy em gần gũi người đàn ông khác, em biết không?”
“Nhưng sao anh biết em và hắn ta đã làm những gì trong phòng làm việc?”
“Chỉ cần là những nơi em đến, tôi đều kiểm soát trong tầm tay.”
Vương Chính Phàm cười nhẹ một cái, sau đó anh lấy ra từ túi quần bao thuốc lá, thong thả lấy một điếu rồi dùng bật lửa châm ngòi, chẳng mấy chốc khói thuốc đã phảng phất xung quanh hai người, mà lúc này Mạn Viên Hân đã gắt gao chau mày nhìn anh, thái độ đương nhiên là không hài lòng.
“Anh biết hút thuốc từ khi nào vậy?”
“Từ khi em để lại lá thứ rồi chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi khuôn mặt.
Đến nay cũng một năm rồi.”
Người đàn ông lại cười, xong anh rít lấy một hơi thuốc sau đó ngẩng mặt lên cao, phả làn khói trắng mờ đục vào không trung.
Vương Chính Phàm của bây giờ đâu còn là người đàn ông ấm áp, ôn nhu như ngày trước nữa.
Tất cả là do cô khiến anh phải thay đổi thế này sao?
“Chắc anh hận em nhiều lắm.”
Mạn Viên Hân cúi đầu, lí nhí nói nhỏ.
Vậy mà lại khiến Vương Chính Phàm thay đổi ánh mắt khi nhìn cô, anh dập tắt điếu thuốc, rồi nói:
“Phải, tôi hận em không xem tình cảm của tôi ra gì, hận em chưa từng tin tưởng tôi.
Hận em xem như tôi một điểm tựa tạm bợ, để em tùy ý bước đến rồi lại đi.”
“Em có thể làm gì để bù đắp cho anh không?”
“Có! Ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi, đừng chạy lung tung nữa.
Tôi chán ghét cái trò đuổi bắt này rồi.”
Vương Chính Phàm thẳng thắn đưa ra quan điểm của mình.
Nhưng rồi Mạn Viên Hân lại cúi đầu, tránh né ánh mắt cương nghị của anh.
“Em không thể ở yên một chỗ khi chưa tìm được tung tích của tiểu Hàn.”
Cứ hễ nhắc tới chuyện này là Vương Chính Phàm lại xuống sắc, tâm trạng bất lực đến bực tức.
Suốt bao năm qua chuyện gì anh cũng có thể điều tra ra, nhưng mỗi việc tìm Mạn Triết Hàn lại không có được chút manh mối nào.
“Tóm lại tôi không cho em tự ý làm càn nữa.
Cứ để đó tôi lo liệu, em mau vào phòng tắm rửa rồi tiện tay ném bộ quần áo đang mặc luôn đi.”
Vương Chính Phàm đột nhiên chuyển hướng chủ đề khiến Mạn Viên Hân lại ngạc nhiên đến sững sờ.
Cô nhìn anh, khó hiểu hỏi:
“Bộ quần áo này thì làm sao?”
“Tôi còn đang muốn lột da em đấy, dám để nam nhân khác chạm vào người, có phải em chán sống rồi không Hân Hân?”
Rén rồi, cô gái ấy đã rén thật sự, ngay sau khi bị người đàn ông đó tức giận trách móc.
Từ bao giờ Vương Chính Phàm lại trở nên đáng sợ thế cơ chứ? Tất cả đều do cô mà ra ư? Nhưng rõ ràng cô đã để lại thư chia tay, sao giờ lại dễ dàng bị người ta bắt nạt thế này?
Nghĩ một hồi, Mạn Viên Hân cũng tìm ra lý do để cãi lại.
Lúc này, cô đã ngẩng cao đầu nhìn đối phương, hiên ngang đôi co:
“Này Vương Chính Phàm, anh đi hơi quá rồi đấy.
Em với anh đã chia tay rồi mà?”
“Chia tay khi nào? Tôi đã đồng ý chưa?”
“Anh…Thì trong thư em có nói rồi.”
“Đó là mực trong giấy, chứ tôi đâu có nghe chính miệng em nói.
Tôi không làm sai, em không có quyền được chia tay,