Mạn Viên Hân hỏi, Vương Chính Phàm anh có yêu cô nữa hay không? Dĩ nhiên là còn yêu, còn thương mới bỏ ra công sức âm thầm bám theo suốt 6 tháng qua, bỏ hết công việc để chạy về đây lặng lẽ bảo vệ cô như những ngày qua đã làm.
Nhưng dù là khi anh nhìn thấy gương mặt vừa dè dặt, vừa mong chờ của cô thì anh lại thẳng thừng trả lời vỏn vẹn một từ:
“Không.”
Lời nói tuyệt nhiên phũ phàng làm nét mặt xinh đẹp của cô nàng thoáng đượm buồn, cô cũng tự động rời xa anh, sau đó khẽ nói:
“Vậy anh chạy tới đây làm gì?”
“Dĩ nhiên là để trừng phạt em.
Mạn Viên Hân, em tài giỏi thật khi đã thành công thay đổi tôi.”
Vương Chính Phàm nhếch môi cười nhạt, nói xong liền dang tay kéo Mạn Viên Hân ôm vào lòng.
Đồng thời nắm bàn tay cô vừa bóp nát điếu thuốc lên xem xét, khi nhìn thấy một vết đỏ khá to thì đôi mày kiếm liền gắt gao cau có, giọng anh đanh đá vang lên:
“Mạng của em là tôi năm lần bảy lượt cứu về, tận tụy chăm lo hết năm này sang tháng nọ, bây giờ ai cho em cái quyền tự hủy hoại bản thân?”
“Không yêu tôi thì anh quan tâm làm gì? Anh lấy quyền gì quản?”
“Vì em là của tôi, em bắt buộc phải nghe lời.”
“Vương Chính Phàm, anh không còn là anh nữa rồi.”
“Nhờ em cả đấy bảo bối.
Tôi thương, tôi chiều em quá nên em chả xem tôi ra gì hết, muốn đi là đi biệt tích, còn cả gan phẫu thuật thay đổi dung nhan.
Nếu không phải Điền Tư Trúc quen biết rộng thì chắc bây giờ tôi làm gì nhận ra em chính là Mạn Viên Hân.”
“Điền Tư Trúc sao?”
“Đúng.
Em bảo tôi đừng tìm, thì đúng là tôi không có đi tìm, nhưng tôi cho người khác tìm em.
Không ngờ lại tìm thấy hồ sơ phẫu thuật của em trong bệnh viện thẩm mỹ của một người bạn của Điền Tư Trúc, qua thông tin từ người bác sĩ phẫu thuật cho em cung cấp và khi đã biết được khuôn mặt mới của em rồi thì không còn gì khó khăn với việc tìm ra chỗ ở mới nữa, bất ngờ chưa?”
Sự bá đạo của người đàn ông khiến Mạn Viên Hân câm nín, và cuối cùng thì cô cũng biết được lí do tại sao Vương Chính Phàm lại nhận ra cô.
Im lặng một chút, cô lại hỏi:
“Vậy tại sao anh điều tra được quá khứ của em? Còn biết cả tên thật?”
“Tôi vô tình tìm thấy một số giấy tờ của em trong chiếc ví nhỏ được cất trong gốc tủ quần áo.
Chắc là do em đi vội quá nên quên mang theo nhỉ? Mà em giấu đồ cũng kĩ lắm, tận hơn hai năm trời tôi mới thấy.
Sở dĩ tôi không vội gặp em, là vì muốn xem xem em sẽ làm gì.
Nhưng hình như em đi hơi xa rồi.”
Khúc mắc lần lượt được tháo gở, bấy giờ Mạn Viên Hân chỉ cười nhạt.
Từ khi ở bên cạnh Vương Chính Phàm, lý lịch của cô đã được làm mới toàn bộ.
Cô không ngờ rằng số giấy tờ cá nhân mình luôn cất giấu, lúc rời đi lại quên mang theo mà đến tận bây giờ vẫn chưa hề hay biết.
Nhưng suy cho cùng, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
Cô đã quên mất rằng thế lực của Vương Chính Phàm bây giờ cũng đâu thua kém gì Diệp gia, để điều tra về một ai đó là điều không khó.
“Em là kẻ thứ ba, xen vào phá gia can hạnh phúc của người khác.
Anh còn phí công sức với loại người anh ghét bỏ làm gì?”
“Tôi đã nói rồi, Mạn Viên Hân của bây giờ là người của tôi.
Tôi không cho phép bất cứ ai đến gần, cũng không cho em cái quyền tự dâng bản thân vào miệng cọp.”
Nói xong, người đàn ông bá đạo ấy liền nắm tay kéo cô vào phòng khách, bắt cô phải ngồi xuống sofa còn anh thì lấy mũ, sau đó quay lưng đi về phía cửa.
“Anh đi đâu vậy?”
Đến khi Mạn Viên Hân hỏi xong thì cửa nhà đã đóng sầm, người đàn ông đó bỏ đi mà không để lại cho cô một câu nào.
Anh đến như ma và đi như thiên lôi vậy.
Ngông cuồng, kiêu ngạo khiến Mạn Viên Hân chẳng kịp thích nghi với Vương Chính Phàm của hiện tại.
Nhưng anh cứ như vậy mà đi sao?
Thà không gặp, chứ gặp rồi lại xa khiến lòng cô càng thêm buồn bã.
Đôi mắt sầu tư nhìn xuống chai rượu vừa rồi Vương Chính Phàm đã uống hết một nữa.
Sẵn trớn tâm trạng đang buồn, thế là chai rượu đã đến tay cô gái.
Mạn Viên Hân uống liền ừng ực mấy hớp, cứ như vậy liên tục mấy lần chai rượu cũng cạn đáy không còn giọt