Đã hơn hai tuần không liên lạc được với Mạn Viên Hân, khiến Diệp Ngôn không thể nào tập trung vào bất cứ một việc gì.
Đến việc ăn ngủ cũng không còn cảm thấy hứng thú.
Ngoài việc thường xuyên cáu gắt với mọi người ra thì anh ta chẳng được việc gì khác.
Đây là lần đầu tiên anh ta phát điên vì một người phụ nữ.
Nhưng hắn càng cuồng si Mạn Viên Hân, thì sự căm hận trong lòng Tống Tuyết Nghi càng lớn.
*Xoảng.
“Có mỗi việc pha trà rót nước cũng không xong, chả biết nuôi cô để được cái tích sự gì.”
Sau tiếng ly thủy tinh đỗ vỡ, là những lời mắng nhiếc khó nghe của người đàn ông, mà Tống Tuyết Nghi yêu thương nhất đã dành trọn cho cô.
Đối với anh ta bây giờ, cô cứ như cái gai trong mắt.
Là một con ở luôn tất bật cung phụng cho anh ta, là nơi để hắn trút giận hằng đêm mỗi khi buồn bực chán nản.
Chơi cô chán rồi thì lại ngọt ngào với người phụ nữ khác.
Không biết suốt năm năm làm vợ của người đàn ông này cô đã khóc bao nhiêu lần, hi sinh bao nhiêu thứ, nhưng đổi lại chẳng được gì ngoài đau thương cùng tủi nhục.
Kể cả là ngậm đắng nuốt cay, trơ mắt đứng nhìn chồng mình đưa nhân tình về nhà.
Lúc nãy, chỉ vì lỡ miệng uống phải trà nóng mà anh ta đã nổi cáu với cô.
Nhìn thấy cục diện trước mắt, Tống Tuyết Nghi chỉ biết nuốt lệ vào tim, lặng lẽ ngồi xuống thu dọn những mảnh vỡ vụn vặt dưới sàn nhà.
Vậy mà khi nhìn thấy, Diệp Ngôn chẳng hề thương xót.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho đám người được cử đi tìm Mạn Viên Hân.
“Đã tìm được cô ấy chưa?”
[…]
“Bị thương sao?”
[…]
“Tôi tới ngay.”
Nghe điện thoại xong, Diệp Ngôn lập tức rời đi.
Mặc cho vợ mình vẫn còn ngồi đó âm thầm bật khóc.
*Xoảng.
Nhưng khi anh ta đi rồi thì cô ta lại ném hết những mảnh vỡ vừa nhặt lên vào mặt tường, rồi đứng dậy với đôi mắt vừa đỏ vì khóc, lẫn uất hận.
Cô ta thừa biết nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của người đàn ông đó là gì.
Và đương nhiên cũng biết được kế hoạch của mình đã thất bại.
Bất giác bàn tay cô siết chặt thành đường quyền.
Một nữ nhân vốn hiền lành, giỏi chịu đựng, nhưng lại vì quá yêu một người đàn ông tệ bạc mà dần khiến bản thân hắc hóa thành một người ác độc.
Nhưng suy cho cùng, bất cứ ai cũng có mức giới hạn của riêng mình.
Khi dòng đời cứ mãi nghiệt ngã, không cho họ có được thứ mình muốn thì thâm tâm tự ắt sẽ trở nên gian ác.
Và người đáng thương như Tống Tuyết Nghi chính là điển hình rõ nhất.
Cô ta rời khỏi thư phòng của chồng mình với nỗi thù hận đang cháy rực trong lòng, chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi một người phụ nữ đã điên tiết vì chồng mình ngoại tình.
Nửa đêm, một mình Tống Tuyết Nghi lái xe ra khỏi thành phố.
Cô ta tìm đến một con hẻm nhỏ nằm trong mặt đường vắng vẻ, để tìm gặp một người đàn ông đã từng một lần qua lại.
Khi phố đêm tắt đèn, chỉ còn những ánh sáng hiu hắt từ chiếc đèn nhỏ ngoài đầu hẻm rọi vào, đó là lúc một cuộc giao dịch đang được diễn ra, và người phụ nữ đứng trước mặt người đàn ông kia chính là Tống Tuyết Nghi.
Cô ta đội mũ rộng vành, mắt đeo kính râm và đang lấy ra từ trong túi xách một phong bì dày cộm, đưa tới cho nam nhân đối diện.
“Thứ tôi cần là hình ảnh sắc nét, rõ ràng và chân thật nhất hơn cả lần trước.
Xong việc, tôi bảo đảm sẽ không để anh thiệt thòi.”
Người đàn ông kéo lấy một hơi thuốc lá, sau khi phả khói và ném điếu thuốc xuống đường, thì gã mới cầm lấy chiếc phong bì ấy đút vào túi quần, rồi nói:
“Nếu đã tin tưởng thằng này thì cô em cứ yên tâm.
Tối mai sẽ xong việc.”
“Tốt! Tối mai tại chỗ này, giao dịch sẽ kết thúc trong êm đẹp.”
Nói xong, người phụ nữ ấy liền quay lưng rời đi.
Đến khi chiếc ô tô sang trọng ngoài đầu hẻm đã rời khỏi thì người đàn ông mới mang chiếc phong bì ra, đếm xem bên trong được bao nhiêu tiền, thì đúng lúc này từ phía sau lại có