Vương Chính Phàm đứng ngoài ban công, hướng mắt nhìn xuống làn đường phía dưới, nơi có chiếc ô tô sang trọng đã dừng lại trước cổng chung cư được một lúc.
Có vẻ như anh cũng sẽ ra ngoài, vì lúc này trên người anh đã là bộ trang phục vô cùng cool ngầu, lại còn sang trọng và lịch lãm nhờ chiếc áo khoác dài cao cấp.
Anh đưa ly rượu trong tay lên môi nhấm nháp chút ít, lúc này có một vòng tay bất ngờ ôm lấy anh từ phía sau, thỏ thẽ cất lời:
“Em đi nha!”
Bấy giờ, Vương Chính Phàm mới xoay người lại, cúi xuống nhìn cô gái của mình, rồi nói:
“Anh cũng xong rồi, chúng ta có thể xuống dưới cùng hắn đến Diệp gia ngay bây giờ.”
Mạn Viên Hân khá bất ngờ trước những gì Vương Chính Phàm vừa nói, vì trước đó cả hai chưa từng bàn tới chuyện sẽ cùng đến nhà họ Diệp.
“Anh cũng đi sao? Nhưng mà…”
“Anh đi trong vai trò là anh trai của em.
Hắn ta sẽ không dám có ý kiến với người nhà của “vợ tương lai” đâu.”
Nói xong, nam nhân ấy liền cười một cái, sau đó nắm tay cô gái, cùng cô ra khỏi nhà.
Anh yêu cô nhiều như vậy, thì sao có thể để cô một mình đối mặt với lũ người lòng lang dạ sói như Diệp gia.
Và rốt cuộc lại đúng thật như những gì Vương Chính Phàm đã nói, Diệp Ngôn căn bản không dám nói gì khi nghe Mạn Viên Hân giới thiệu anh là anh trai của cô.
Chỉ có mỗi chuyện, khi lên xe lại không được ngồi cạnh Mạn Viên Hân là khiến anh ta có chút không vui trong lòng.
- ---------------
▪︎Diệp gia…
Hôm nay mọi người không hội tụ trong phòng ăn như mọi khi, vì đây là buổi bàn chuyện hôn sự của Diệp Ngôn theo như lời anh ta đã nói trước đó.
Có lẽ khi nghe thấy câu chuyện của nhà họ Diệp thì bất cứ ai cũng không thể nhịn được cơn buồn cười, khi một nam nhân đã có vợ đẹp con ngoan, vậy mà hôm nay lại gọi đông đủ mọi người trong gia đình ra để bàn chuyện cưới thêm vợ lẽ cho anh ta.
Lúc bấy giờ, Lý Lan, Diệp Lãng, Âu Ái Vương, Diệp Nguyên, Cung Mẫn Giai kể cả Tống Tuyết Nghi đều đã có mặt.
Họ chỉ còn chờ hai nhân vật chính xuất hiện là có thể đi vào vấn đề chính.
Rất nhanh sau, chiếc siêu xe của Diệp Ngôn cũng đổ tới.
Mạn Viên Hân vừa xuống xe đã bị Diệp Ngôn nắm tay dẫn vào trong, để lại Vương Chính Phàm hai mắt hậm hực nhìn theo.
Anh đang ghen đó, tức đó, nhưng vì đại cục nên phải cố dằn xuống, để nối bước theo sau.
“Đông đủ cả rồi à? Vừa vặn có thể bàn chuyện ngay bây giờ, tranh thủ để Viên Hân còn về nhà nghỉ ngơi.”
Diệp Ngôn vừa vào đã hiên ngang cất lời, sau còn thản nhiên cùng Mạn Viên Hân ngồi xuống sofa mà không cần chào hỏi.
Vương Chính Phàm cũng đến lặng lẽ ngồi cạnh cô gái của mình.
“Đúng là người cầm quyền nên đâu cần xem ai ra gì, đến bà nội và ba mình ngồi đó mà cũng không chào được một tiếng.
Người nhà thì có thể cho qua, còn đằng này người dưng chưa được đón về đã vô phép vô tắc, không coi ai ra gì rồi.”
Nghe Âu Ái Vương cất lời mỉa mai khó lọt tai, Mạn Viên Hân liền định đứng dậy, nhưng đã bị Diệp Ngôn ngăn cản, sau đó thay cô đòi lại công bằng.
“Hôm nay không phải, nhưng sau hôm nay thì cô ấy chính thức là vợ của tôi rồi.
Mà đã là vợ của tôi thì để tôi dạy bảo, dì không có quyền chất vấn ở đây.”
Những gì Diệp Ngôn nói đều khiến ai cũng phải dè dặt, vì ở Diệp gia bây giờ, anh ta là người nắm quyền.
Chỉ có mỗi Vương Chính Phàm là đang nổi điên trong lòng khi nghe anh ta gọi người phụ nữ của mình một tiếng vợ mà hai tiếng cũng vợ.
Chắc chắn rằng anh đang niệm thầm trong miệng câu thần chú mang hai từ “bình tĩnh”.
Thấy mọi người đã im lặng, Diệp Ngôn lại nói tiếp:
“Viên