Hiển nhiên, anh vẫn chưa nhận ra cô gái đang ngồi xổm trên đất là ai, nhưng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Cuối cùng, lời cầu nguyện của Tạ U U vẫn không linh nghiệm.
Thư ký Tống thấy cô đã lâu vẫn chưa đi qua, còn lo lắng Tạ U U xảy ra chuyện gì, bèn đi theo qua đó. Thấy cô ngồi xổm trên đất, lại bắt gặp hai ba con Thẩm Phi Bạch, trong mắt ông ta chợt thoáng qua vẻ khó hiểu.
“Cậu hai, cậu chủ nhỏ, sao hai người lại ở đây?”
Nghe thấy giọng của thư ký Tống, Tạ U U biết mình đã bị phán tử hình. Trong lòng cuối cùng ngừng giãy dụa, khuôn mặt nhỏ dưới mái tóc đen nhánh có chút ảm đạm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không cẩn thận bắt gặp chuyện riêng tư của sugar daddy, liệu có bị diệt khẩu không nhỉ? Sao hôm nay đen thế cơ chứ?
Cuối cùng, tầm mắt thư ký Tống vẫn đặt lên người Tạ U U.
“Cô Tạ, cô sao thế?”
Tạ U U ngừng giãy dụa, ngẩng mặt lên nhìn về phía thư ký Tống. Giọng nói hơi mềm mại: “Thư ký Tống, hình như giày cao gót của tôi ở bên trong không rút ra được.”
Thư ký Tống buông thõng cánh tay, đột nhiên có chút không biết phải làm sao. Cậu hai vẫn đang ở đây, đây là người phụ nữ của cậu ấy, nếu mình ra tay giúp đỡ, không phải đang vượt giới hạn đấy chứ?
Ông ta chỉ đành đứng đó, hỏi một câu: “Cô không sao chứ, cô Tạ? Có cần giúp đỡ không?”
Tạ U U cũng đoán ra được suy nghĩ của thư ký Tống, nhưng Thẩm Trung có mặt ở đó, người đàn ông như Thẩm Phi Bạch chắc chắn sẽ không tỏ ra thân mật quá mức với nhân tình của mình ngay trước mặt con trai.
Tạ U U rất biết điều đứng lên, giẫm bàn chân nhỏ trắng nõn óng ánh như ngọc lên đất, đang định rút giày từ trong nắp cống ra. Tay cô vẫn còn chưa động vào thì đã bị một bàn tay khác rút ra.
Đó là một bàn tay thuộc về người đàn ông trưởng thành, xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài ra dáng ra hình, vô cùng có cảm giác mạnh mẽ.
Thẩm Phi Bạch nhét một tay vào trong túi quần, góc áo khoác cũng bị vén vào bên trong, nhiều thêm mấy phần tùy tính và nho nhã. Một bàn tay còn lại đang cầm chiếc giày cao gót kia của cô.
“Làm gì ở đây thế?”
Tuy người đàn ông không nhìn cô, nhưng Tạ U U biết anh đang nói chuyện với mình. Giọng điệu thong thả như thể chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Tạ U U cúi đầu, có một loại ảo giác nhân viên đang bị ông chủ chất vấn. Tuy nói vừa rồi cô vô tình bắt gặp chuyện kia, quả thật khiến cho cô lúc này có chút không thể bình ổn được sóng gió trong lòng. Nhưng cô cũng không để bụng, không muốn trộn lẫn vào trong đó.
“Không làm gì cả, tôi đi mua chút đồ.”
Ánh mắt Thẩm Phi Bạch đánh giá tới lui trên