Tình Nhân

Chương 9


trước sau


Thẩm Trung lên xe của bọn họ, ngay cả thư ký Tống cũng giật mình.
“Cậu vẫn nên trở về đi.” Tạ U U nói với Thẩm Trung: “Cậu là con trai của anh ấy, anh ấy sẽ không làm gì cậu cả.”
“Còn lâu tôi mới về, nếu tôi về nhà chẳng phải tự chui đầu vào lưới à?” Nói xong, cậu ấm này gác đôi chân dài của mình lên, hai tay đặt sau gáy mình, cứ thế liếc nhìn cô và thư ký Tống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lại thật sự bị nhãi con của Thẩm Phi Bạch theo dõi.
Xét từ góc độ này, Thẩm Trung trông rất giống Thẩm Phi Bạch. Gương mặt non nớt, hoàn toàn trái ngược với vẻ thành thục và nội liễm của ba mình.
Làm sao Tạ U U dám thật sự để cục cưng vàng của nhà họ Thẩm ở chỗ mình chứ. Nhỡ đâu xảy ra sơ sót hay sự cố ngoài ý muốn gì đó, Thẩm Phi Bạch không lôi cô ra hỏi tội mới lạ?
Thấy Thẩm Trung thật sự không chịu đi, Tạ U U dứt khoát lấy di động từ trong túi xách ra, định gọi cho Thẩm Phi Bạch.

Cô chợt nhớ ra, mình hoàn toàn không có số của anh, trong danh bạ điện thoại cũng chưa từng lưu số. 
Nếu sugar daddy không định cho cô số điện thoại, tất nhiên cô cũng không thể nào chủ động xin xỏ.
Tạ U U nghĩ một lát, cuối cùng nói với thư ký Tống: “Thư ký Tống, hay là ông tự gọi cho Thị trưởng Thẩm đi, cứ nói là cậu chủ nhỏ chạy lên xe chúng ta rồi.”
Sau khi nói xong, nên làm gì tiếp theo, tự Thẩm Phi Bạch sẽ có cách của anh, không liên quan gì đến cô.
“Được.”
Thư ký Tống cũng cho là vậy, nếu thị trưởng biết con trai mình không thấy đâu, chắc chắn sẽ lo lắng. Vả lại, cậu chủ nhỏ không chạy đi đâu, cố tình chạy lên xe của cô Tống. Nói không chừng thị trưởng sẽ nghi ngờ cô ấy, gây ra những hiểu lầm không vui. Với tư cách là thư ký, dĩ nhiên ông ta cũng phải chăm lo cho thị trưởng vui sướng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Thẩm Trung liếc nhìn Tạ U U, lẩm bẩm một câu: “Cô sợ ba tôi thế cơ à?”
Tạ U U thấy dáng vẻ bất cần đời của cậu ấy, giọng điệu không lạnh không nhạt: “Cậu không sợ? Cậu không sợ thì cậu chạy gì chứ?”
Thẩm Trung: “...” Thực rõ ràng, cậu ấy bị chặn họng.
E rằng đứa trẻ này vẫn chưa qua tuổi nổi loạn, cãi nhau với ba mình, vừa tức giận lại vừa sợ hãi, còn chạy tới xe cô. Nhưng vẫn luôn miệng nói muốn về nhà cùng cô, không biết cậu ấy sẽ mang lại phiền phức gì cho cô đây.
Tất nhiên cô không tự cho là đúng, đi làm người hòa giải cho mối quan hệ căng thẳng giữa hai ba con họ. Chưa kể đến việc người ta không biết ơn, còn sẽ cho rằng một cô nhân tình như cô không khỏi vượt giới hạn quá nhiều, liệu có mục đích và ý đồ gì khác hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ, thân phận này của cô rất xấu hổ, quả thật dễ khiến người ta nghi ngờ.
Kể từ khi chào đời cất tiếng khóc đầu tiên, Thẩm Trung đã ngậm thìa vàng trong miệng, quen thói được mọi người xung quanh cưng nựng. Đột nhiên, cậu ấy gặp phải một người không nghe lời mình, còn trực tiếp cãi lại cậu ấy, nhất thời có chút á khẩu không trả lời được, chỉ có thể trừng cô bằng đôi mắt non nớt.
Tạ U U không thèm quan tâm đến cậu ấy nữa, để mặc Thẩm Trung trừng mắt với mình.
Quả thật, trong lòng cô khá sợ Thẩm Phi Bạch, tâm tư anh già vừa thâm sâu lại kín kẽ, như thể bất cứ chuyện gì cũng không thể thoát khỏi mắt anh. Nhưng Thẩm Trung chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi, nên cô cũng lười đoán hiện tại cậu ấy có tâm sự và suy nghĩ ra sao.

Bên này, thư ký Tống đã gọi điện cho Thẩm Phi Bạch.
Thẩm Phi Bạch dừng xe giữa đường, anh ngồi trên ghế lái, một bàn tay đang cầm điếu thuốc hút dở nắm lấy vô lăng.
Ống tay áo sơ mi trắng bị vén lên tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc cùng chiếc đồng hồ. Anh mở cửa sổ xe ra, nhả một ngụm khói ra ngoài cửa sổ.
Đúng lúc thư ký Tống

gọi điện tới: “Thị trưởng, cậu chủ nhỏ ở trên xe của cô Tạ.”
Thẩm Phi Bạch hiếm khi sửng sốt, ánh mắt cũng hơi ngạc nhiên, giữa mày nhiều thêm đôi chút suy nghĩ sâu xa.
Anh thật sự không nghĩ tới, Thẩm Trung sẽ chạy lên xe của Tạ U U.
Thư ký Tống giải thích ngọn nguồn sự việc một lượt, cuối cùng hỏi anh: “Thị trưởng, hay là tôi đưa cô Tống về nhà an toàn rồi lại đưa cậu chủ về nhé?”
Điều nằm ngoài dự đoán của thư ký Tống là Thẩm Phi Bạch thế mà lại nhả ra một câu: “Không cần.”
Lần này, đến lượt thư ký Tống sửng sốt, chỉ nghe thấy Thẩm Phi Bạch thản nhiên nói một câu ở đầu bên kia điện thoại: “Nếu nó đã muốn ở đó thì cứ để nó ở đấy đi, buổi tối không cần về ngủ nữa.”
Sau khi cúp máy, thư ký Tống vẫn còn hơi mờ mịt, chuyển nguyên văn lời nói của Thẩm Phi Bạch cho Tạ U U.
Một ông lão đi theo Thẩm Phi Bạch đã lâu như thư ký Tống cũng không đoán ra ý tứ trong lời của anh. Thì Tạ U U càng không hiểu, anh cứ yên tâm giao thằng nhóc của mình cho cô như vậy à?
Cô thầm thở dài trong lòng, chỉ đành để thư ký Tống lái xe về biệt thự.
Hai ba con này đúng là, tính cách khác biệt nhưng lại khó chiều y như nhau.
Xe lái vào biệt thự, vừa xuống xe, Thẩm Trung đã nghênh ngang đi vào trong, còn rất tò mò tham quan khắp nơi trong phòng cô.
Tạ U U đặt túi xách của mình tử tế, trên đất chất đầy đủ loại túi giấy có in logo của các nhãn hiệu lớn, đều là đồ mua ở trung tâm thương mại.
Sau khi thu dọn tất cả để vào phòng thay đồ xong, cô mới nhớ ra trong nhà còn có một cậu ấm cần phải hầu hạ.

Giây phút này, cậu ấm vẫn đang ngồi xổm trên thảm, hứng thú bừng bừng chơi đùa với chú mèo Ragdoll của cô.
Thấy cô xuống lầu, còn ném chú mèo Ragdoll trong lòng sang bên cạnh, bày ra dáng vẻ cực kỳ ghét mèo rồi hỏi một câu: “Tôi ngủ ở phòng nào?”
Tạ U U đặt đồ dùng tắm rửa mới tinh lên bàn trà cho cậu ấy rồi nói: “Cậu thích ngủ phòng nào thì ngủ phòng đó.”
Tất cả đồ dùng sinh hoạt cậu ấy cần dùng đều được cô chuẩn bị sẵn. Cô ở đây hơn hai năm cũng chưa từng thuê giúp việc, cùng lắm trong nhà bẩn thỉu, lộn xộn thì mời giúp việc partime tới quét dọn một chút. Nếu không đã có thể ném việc chăm sóc Thẩm Trung cho cô giúp việc của nhà, cả quá trình cô không cần phải nhúng tay. Bỗng nhiên, Tạ U U có cảm giác được làm mẹ trước. Tuy đối phương là cậu chủ của nhà họ Thẩm, nhưng có lẽ rất nhiều người đều tranh giành làm mẹ cậu nhỉ.
Thẩm Trung cũng phát hiện, hình như Tạ U U thật sự không chào đón mình lắm. Thậm chí cô thật sự không hề có ý biểu hiện trước mặt cậu ấy.
Trong lòng cậu ấy ‘chậc’ một tiếng, không nói gì cả.
Kỳ lạ, nếu đổi là người khác thì hẳn đã tỏ ra ân cần, săn sóc với cậu ấy rồi nhỉ? Cô còn là tình nhân được ba già bao nuôi, chẳng phải càng nên lấy lòng cậu mới phải chứ?
Đám phụ nữ tiếp cận ba cậu ấy trước kia đều tìm hết mọi cách thân thiết với cậu ấy. Nhưng Thẩm Trung rất rõ, những người này đều che giấu tâm tư. Một khi thật sự thượng vị thì không chấp nhận được sự tồn tại của cậu ấy. Chỉ ước gì nhanh chóng sinh thêm mấy đứa con cho ba cậu ấy, đẩy vị trí cậu ấy khỏi nhà họ Thẩm. Cậu ấy cũng không ngốc cho nên chẳng thèm để ý tới đám phụ nữ kia.
Đây cũng là lý do tại sao ba mẹ cậu rõ ràng không có tình cảm, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa chính thức tuyên bố ly hôn.
Cậu ấy thật sự rất đê tiện nên Thẩm Trung không hề để ý tới đám phụ nữ lấy lòng mình kia. Nhưng lại ở đây nghiền ngẫm tâm tư của một người phụ nữ không để ý tới mình.
Hay là nói, đây là chiêu trò mới của người phụ nữ này nhỉ?
Nghĩ tới mấy chuyện rắc rối này, Thẩm Trung lại bắt đầu trêu chọc chú mèo Ragdoll ở bên cạnh đang kêu meo meo, bỗng cảm thấy hơi bực bội.
“Mày nói xem, ba tao thấy tao nửa đường chuồn mất, liệu có tức điên lên không? Ôi!”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện