Thẩm Trung lên xe của bọn họ, ngay cả thư ký Tống cũng giật mình.
“Cậu vẫn nên trở về đi.” Tạ U U nói với Thẩm Trung: “Cậu là con trai của anh ấy, anh ấy sẽ không làm gì cậu cả.”
“Còn lâu tôi mới về, nếu tôi về nhà chẳng phải tự chui đầu vào lưới à?” Nói xong, cậu ấm này gác đôi chân dài của mình lên, hai tay đặt sau gáy mình, cứ thế liếc nhìn cô và thư ký Tống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lại thật sự bị nhãi con của Thẩm Phi Bạch theo dõi.
Xét từ góc độ này, Thẩm Trung trông rất giống Thẩm Phi Bạch. Gương mặt non nớt, hoàn toàn trái ngược với vẻ thành thục và nội liễm của ba mình.
Làm sao Tạ U U dám thật sự để cục cưng vàng của nhà họ Thẩm ở chỗ mình chứ. Nhỡ đâu xảy ra sơ sót hay sự cố ngoài ý muốn gì đó, Thẩm Phi Bạch không lôi cô ra hỏi tội mới lạ?
Thấy Thẩm Trung thật sự không chịu đi, Tạ U U dứt khoát lấy di động từ trong túi xách ra, định gọi cho Thẩm Phi Bạch.
Cô chợt nhớ ra, mình hoàn toàn không có số của anh, trong danh bạ điện thoại cũng chưa từng lưu số.
Nếu sugar daddy không định cho cô số điện thoại, tất nhiên cô cũng không thể nào chủ động xin xỏ.
Tạ U U nghĩ một lát, cuối cùng nói với thư ký Tống: “Thư ký Tống, hay là ông tự gọi cho Thị trưởng Thẩm đi, cứ nói là cậu chủ nhỏ chạy lên xe chúng ta rồi.”
Sau khi nói xong, nên làm gì tiếp theo, tự Thẩm Phi Bạch sẽ có cách của anh, không liên quan gì đến cô.
“Được.”
Thư ký Tống cũng cho là vậy, nếu thị trưởng biết con trai mình không thấy đâu, chắc chắn sẽ lo lắng. Vả lại, cậu chủ nhỏ không chạy đi đâu, cố tình chạy lên xe của cô Tống. Nói không chừng thị trưởng sẽ nghi ngờ cô ấy, gây ra những hiểu lầm không vui. Với tư cách là thư ký, dĩ nhiên ông ta cũng phải chăm lo cho thị trưởng vui sướng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Thẩm Trung liếc nhìn Tạ U U, lẩm bẩm một câu: “Cô sợ ba tôi thế cơ à?”
Tạ U U thấy dáng vẻ bất cần đời của cậu ấy, giọng điệu không lạnh không nhạt: “Cậu không sợ? Cậu không sợ thì cậu chạy gì chứ?”
Thẩm Trung: “...” Thực rõ ràng, cậu ấy bị chặn họng.
E rằng đứa trẻ này vẫn chưa qua tuổi nổi loạn, cãi nhau với ba mình, vừa tức giận lại vừa sợ hãi, còn chạy tới xe cô. Nhưng vẫn luôn miệng nói muốn về nhà cùng cô, không biết cậu ấy sẽ mang lại phiền phức gì cho cô đây.
Tất nhiên cô không tự cho là đúng, đi làm người hòa giải cho mối quan hệ căng thẳng giữa hai ba con họ. Chưa kể đến việc người ta không biết ơn, còn sẽ cho rằng một cô nhân tình như cô không khỏi vượt giới hạn quá nhiều, liệu có mục đích và ý đồ gì khác hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ, thân phận này của cô rất xấu hổ, quả thật dễ khiến người ta nghi ngờ.
Kể từ khi chào đời cất tiếng khóc đầu tiên, Thẩm Trung đã ngậm thìa vàng trong miệng, quen thói được mọi người xung quanh cưng nựng. Đột nhiên, cậu ấy gặp phải một người không nghe lời mình, còn trực tiếp cãi lại cậu ấy, nhất thời có chút á khẩu không trả lời được, chỉ có thể trừng cô bằng đôi mắt non nớt.
Tạ U U không thèm quan tâm đến cậu ấy nữa, để mặc Thẩm Trung trừng mắt với mình.
Quả thật, trong lòng cô khá sợ Thẩm Phi Bạch, tâm tư anh già vừa thâm sâu lại kín kẽ, như thể bất cứ chuyện gì cũng không thể thoát khỏi mắt anh. Nhưng Thẩm Trung chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi, nên cô cũng lười đoán hiện tại cậu ấy có tâm sự và suy nghĩ ra sao.
Bên này, thư ký Tống đã gọi điện cho Thẩm Phi Bạch.
Thẩm Phi Bạch dừng xe giữa đường, anh ngồi trên ghế lái, một bàn tay đang cầm điếu thuốc hút dở nắm lấy vô lăng.
Ống tay áo sơ mi trắng bị vén lên tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc cùng chiếc đồng hồ. Anh mở cửa sổ xe ra, nhả một ngụm khói ra ngoài cửa sổ.
Đúng lúc thư ký Tống