Lúc này, Lưu Chỉ Tâm cũng bước đến trước mặt Hách Liên Mạc Hân.
Bà ta tỏ vẻ lịch sự. " Chào Lục Minh phu nhân, tôi là phu nhân nhà Mộ Dung, rất vui được làm quen với chị."
"Ồ, là Mộ Dung Phu Nhân, vậy còn vị tiểu thư này là..?" Mẹ Hân trả lời rồi lại nhìn đến Mộ Dung Tuyên hỏi.
"A...đây là con gái thứ hai của tôi, tên là Mộ Dung Tuyên." Lưu Chỉ Tâm vừa cười vừa khoe khoang.
Được mẹ làm nền, Mộ Dung Tuyên cười toét miệng, cúi đàu chào trước mặt mẹ Hân.
Mạc Hiên, Mạc Hạ nhíu mày nhìn cô gái trước mặt chị em họ.
Cô thiên kim này sao lại thiếu tao nhã như thế, chẳng biết liệu có phải là khuê cát không nữa, vô duyên thật.
Mẹ Hân chỉ gật đầu, mỉm cười một chút rồi lại tiếp tục xem kĩ kiểu dáng của chiếc đồng hồ mà bà đang cầm trên tay.
Căn bản chẳng có nhìn đến Mộ Dung Tuyên một lần nào.
Không khí có chút ngượng ngùng, ba mẹ con nhà Lưu Chỉ Tâm bị mẹ Hân trực tiếp làm lơ, quê hết cả mặt.
Mộ Dung Tình bước lên nở một nụ cười với mẹ Hân, " bác gái, người đang mua quà cho ai ạ. Cháu giúp bác lựa được không ạ."
Mẹ Hân nhìn đến Mộ Dung Tình, quả nhiên nhan sắc cũng hoàn mĩ đấy. Chỉ là tính cách hơi thái quá này làm bà khó chịu.
Bà lên tiếng, " cảm ơn Mộ Dung tiểu thư, nhưng người làm mẹ như tôi đây, muốn tự mình mua quà cho con trai, không cần ai lựa giùm."
Mẹ Hân đưa chiếc hai cặp đồng hồ cho nhân viên. " Mau gói lại cho ta."
Mộ Dung Tình bị từ chối thiện ý, trong lòng khó chịu ít nhiều. Cô ta chả biết nên nói gì tiếp nên xách các túi đi luôn qua ba mẹ con nhà Hách Liên Mạc Hân.
Ai mà ngờ, khi đi ngang Mạc Hiên, cô ả vô tình vấp vào chân của cô ba nhà Lục Minh. Ngã xấp mặt, đồ trong túi xách vì thế mà bung hết ra, Mạc Hân và Mạc Hạ bất giác bụm miệng cười khúc khích.
"Tiểu Tình/ chị ơi, không sao chứ?" Cả mẹ và em gái cô ta cùng la lên rồi đi vội tới đỡ cô đứng lên.
Mộ Dung Tình đen mặt, cô ta lồm cồm bò dậy, quắc mắt liếc đến Mạc Hiên và Mạc Hạ. Miệng liền mắng,
" Cô dám ngáng chân tôi, còn bé tí tuổi tâm địa lại xấu xa."
Mạc Hiên khoanh hai tay trước ngực, " Ồ, con mắt nào của chị thấy tôi ngáng chân chị."
Mạc Hạ cũng đứng song hàng với chị gái, "ừ ha, con mắt nào của chị thấy nhỉ?" Đoạn cô chỉ tay sang Lưu Chỉ Tâm và Mộ Dung Tuyên.
" Ồ, hay là con mắt của vị phu nhân này, hay là của chị gái này thấy hả?"
"Cô..." cả hai chị em Mộ Dung Tình đều cứng họng không thể nói câu nào. Lưu Chỉ Tâm nhìn đến mẹ Hân, thấy bà vẫn dửng dưng để con gái mình làm xằng thì điên tiết, nhưng cố nén giận vào trong, bà ta nói,
" Lục Minh phu nhân, chị nếu không thích chúng tôi, thì cũng đừng xúi con gái chị làm bậy như thế, còn nhỏ mà đã không giáo dưỡng, lớn lên sao có thể thành người."
Không giáo dưỡng?
Sao có thể thành người?
Thật nực cười. À, mình có hơn ai đâu mà lại lên giọng dạy đời người ta...
Mẹ Hân thật sự nổi giận, " Mộ Dung Phu nhân, không biết chị có từng nghe câu, "chân mình giẫm *** lê thê, lại đi lấy cuốc mà rê chân người" hay chưa?"
Mẹ Hân tiến