Cảng Thanh Hà.
Chung cư Vệ Quyên. Tinh Nhi và Phi Dạ sau khi được tài xế đưa đến đây thì đã là buổi chiều.
Hai chị em đứng ở bên ngoài nhìn lên căn biệt thự.
Có chút sững sốt. Nhất là Tinh Nhi, cô đứng đó nhìn, trong đầu thoáng chốc xuất hiện vài hình bóng quen thuộc.
Nơi này hình như cô đã từng ở đây rồi thì phải...Nhìn lên ô cửa sổ có rèm màu hồng...
Bỗng một hình ảnh lướt qua trong đầu cô, "Anh chàng soái ca năm đó mặc áo sơmi màu hồng, chạy xe đạp đôi thể thao chở một cô gái đi dạo."
Tinh Nhi ôm đầu, tại sao, thời gian gần đây, từ sau khi gặp Lục Thiên Trình, thì cô luôn ở trong mơ mà nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô mơ thấy người con trai ấy ôm cô, bảo vệ cho cô, dạy cô học, dạy cô nấu ăn, chở cô đi dạo, đi ăn lẩu khô....
Đáng tiếc, khuôn mặt của anh, cô lại không thể nhìn rõ.
Cứ mỗi lần sắp nhìn ra được khuôn mặt mơ hồ kia, thì cô lại bị thức giấc.
Còn đang mải suy nghĩ thì từ trong nhà, một người phụ nữ chạy nhanh ra, dáng dấp gầy đi trông thấy, không ai khác, bà chính là Vú Trần.
Vừa thấy Tinh Nhi, bà oà khóc, mở cổng lớn chạy vội tới ôm chầm lấy cô.
" Tinh Nhi, Tinh Nhi ơi, con về rồi, trở về rồi. Huhuhuhu...ta rất nhớ con."
Phi Dạ ngạc nhiên, không kịp phản ứng.
Tinh Nhi bất ngờ bị ôm trầm cô giật bắn mình, định thần nhìn lại người phụ nữ đang ôm mình...
Bình thường, cô vô cùng ghét người lạ, ở công ty của cha, cô ngay cả một thư kí cũng không cần.
Đơn giản vì cô không thích người lạ.
Nhưng ngay lúc này, được người phụ nữ này ôm trong tay, cô lại không thấy phản cảm. Mà ngược lại còn đưa tay bất giác mà ôm bà, dường như bà là một ai đó quan trọng với cô vậy.
" Bác ơi, bác không sao chứ?" Tinh Nhi ái ngại hỏi.
Vú Trần ngh cách xưng hô của Tinh Nhi, bà hơi sửng xốt, nhưng là lấy lại bình tĩnh.
Quả nhiên Tinh Nhi của bà đã mất trí nhớ như lời quản gia của Dương Vệ lão gia nói.
Hai ngày trước, ngay khi đến Lam Thành, Dương Vệ liền dặn dò Ngô quản gia đến Lam Thành gặp vú Trần. Sau đó kể hết lại cho bà nghe mọi việc, để bà sớm chuẩn bị tinh thần..
Vì ông biết trước, Tinh Nhi con gái ông sẽ đi Hải Thành...
Vậy nên lúc này, Vú Trần vẫn có thể bình tĩnh là lẽ đương nhiên.
"Tôi không sao.. Nào nào, cả cô và cậu đều vào đi, biệt thự này là của Dương lão gia nhờ tôi coi giúp, một phần chính là chờ cậu và cô đến." Vú Trần lau nước mắt nói.
"Là cha tôi dặn bác như vậy sao?" Phi Dạ tạm quên đi chuyện vừa rồi, lên tiếng hỏi.
"Vâng, biệt thự này trước đây là của tiểu thư nhà tôi và Dương Lão gia cùng sống, nên biết cô, cậu đến đây, lão gia mới đặc biệt dặn dò tôi trước tiếp đãi cô chủ và cậu chủ." Vú Trần thao thao mà nói.
"Tiểu thư nhà bác, là ai?" Phi Dạ tay xách hành lí giao cho vệ sĩ, rồi đi ngang chị gái anh, miệng tò mò hỏi.
Vú Trần trầm mặc một lúc, " Tiểu thư nhà ta, chính là mẹ ruột của Tinh Nhi, bà ấy xinh đẹp như con vậy đấy.
Vừa nói bà vừa quay sang nhìn Tinh Nhi, rồi lại tiếp, " đáng tiếc, bà ấy lại bị ép chết.."
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác cũng vào đến trong nửa khuôn viên. Chợt nghe tiếng còi xe bên ngoài cổng...
Ba người quay lại, nhìn thấy một cặp trai gái, trên tay người con trai xách theo một giỏ hoa quả, Phi Dạ và Tinh Nhi cau mày...
Không hẹn mà thốt lên, " Anh Thiên Trình??"
Từ ngoài cổng, Thiên Bảo và Diệu Linh cũng đực mặt mà ngây ngốc nhìn...
Giây lát, Diệu Linh chợt vỡ òa, cô hét lên, chạy nhanh đến chỗ Tinh Nhi,
" Dương Tinh Nhi, con nhóc này, em sao giờ mới về hả? Chị nhớ em lắm.."
Phi Dạ lại bị doạ tập hai. Anh lần đầu tiên về nước, thấy cái cảnh này.... không khỏi kinh ngạc, sao ai thấy chị gái anh cũng y như là ba trăm năm mới gặp thế...
Tinh Nhi thì ngây ngốc, cô không có quan tâm lúc này Diệu Linh đang nói cái gì...ánh mắt cô bây giờ chỉ chăm chú nhìn đến chàng