Ngũ Vận Uyển không phản kháng nữa mà vòng hai tay ôm lấy anh.
Phụ nữ như đóa hoa, đứng trước người thương mới có thể nở rộ, hương thơm phả ra khiến người ta say mê quyến luyến, mỗi tấc da mềm mại mịn màng đều đáng để người đàn ông bảo vệ cẩn thận và dịu dàng.
Hai người hòa vào làm một trên chiếc sofa rộng rãi thoải mái.
Cảm nhận được Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn trong vòng tay, Nam Ngự rất hài lòng.
Ngũ Vận Uyển thế này, cô là của anh, đều là của một mình Nam Ngự anh.
Sáng sớm hôm sau.
Nam Ngự dậy trước, đắp chăn cho Ngũ Vận Uyển trên sofa.
Cô vẫn đang ngủ say, có lẽ đêm qua đã mệt rồi.
Đường nét khuôn mặt Ngũ Vận Uyển hoàn hảo, hàng mi dài rủ xuống, mũi cao thanh tú, hệt như búp bê ngủ không tỉnh.
Mắt Nam Ngự lóe lên.
Ngũ Vận Uyển tùy hứng về chuyện tin đồn giữa anh với Tả Dao, nhưng có lẽ là vì cô bắt đầu dựa dẫm vào anh, chấp nhận anh, tin tưởng anh nên mới đưa ra yêu cầu có hơi vô lý như vậy.
Nam Ngự thử hiểu cho suy nghĩ của cô, nhưng anh vẫn không thể nào chịu được.
Trong mắt anh, trong tim anh, sao có thể dễ dàng chấp nhận một nữ ngôi sao Tả Dao chứ?
Tình yêu có lẽ đều là ích kỷ.
Nếu đổi lại là Nam Ngự, anh chắc chắn không thể nào chấp nhận bất cứ một người nào làm như vậy với Ngũ Vận Uyển, nhìn thôi cũng không được.
Sếp Hoàng ở thành phố Q lần trước say rượu muốn động tay động chân quấy rối Ngũ Vận Uyển, bây giờ anh vẫn còn nhớ cơn giận của mình.
Nhưng Ngũ Vận Uyển thì sao? Để hoàn thành nhiệm vụ ở tòa soạn mà lại năm lần bảy lượt thách thức giới hạn của anh, lẽ nào Ngũ Vận Uyển không