“Thật à? Ăn ở đâu?” Ngũ Vận Uyển nhìn anh với vẻ hơi khó tin như thể nhặt được của báu, khuôn mặt vừa rồi còn hơi buồn bã giờ đã tràn ngập ý cười.
Ánh mắt Nam Ngự lại tối đi.
Sẽ có ngày người phụ nữ này khiến anh tức chết mà.
Nghe anh đi ăn cơm với người phụ nữ khác, cô có cần phải vui đến thế này không?
“Bảy giờ tối, nhà hàng Tiểu Giang Nam, em nhớ không?
“Tất nhiên là nhớ, là nhà hàng lần trước xem mắt gặp tên khốn nạn” Ngũ Vận Uyển đứng lên, phấn khích nói: “Tốt quá, chắc chắn lần này có thể đào được tin lớn! Nam Ngự, cảm ơn anh!”
Ngũ Vận Uyển cảm kích nói với Nam Ngự, sau đó vui vẻ lên tầng vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Nam Ngự nhìn bóng lưng cô, ánh mắt ngày càng tối sầm lại.
Một người vợ biết chồng mình đi ăn tối cùng với người phụ nữ khác mà vẫn có thể giống như một con chim non vui vẻ, e là trên đời chỉ có mình Ngũ Vận Uyển nhỉ?
Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, sợ là sẽ thẳng thừng mắng chồng mình một trận hoặc là ôm chân chồng khóc đến chết đi sống lại, không để chồng đi ăn, hoặc là kề dao vào cổ, tức đến nỗi đi tìm Tả Dao để liều sống mài mới
đúng.
Nhưng Ngũ Vận Uyển thì...!
Hà.
Tốt, vậy anh phải xem thử rốt cuộc giới hạn của cô ở đâu?
Nam Ngự khẽ cười, một mình đi làm.
Sáng sớm Ngũ Vận Uyển vui vẻ phấn khởi đến tòa soạn.
Khâu Duyệt cười khẩy nói: “Phóng viên Ngũ, nghe