Tính cách được thể lấn tới của Lâm Tiểu Như được phát huy hết tác dụng vào lúc này.
Cô ta đuổi theo nói: "Tại sao không thể? Chẳng lẽ anh quên bản thân mình đã làm gì sao? Anh không nhớ chúng ta đã trải qua một đêm tuyệt vời biết bao trong phòng khách sạn tối hôm chúng ta hát ở KTV sao? Em có thai vào lúc đó, Nam Bá, nó là con của anh! Anh không thể vô trách nhiệm mà bỏ rơi mẹ con chúng em!"
Lâm Tiểu Như nắm tay anh ta đặt lên bụng mình, nói: "Đứa nhỏ này thuộc về hai chúng ta, bây giờ anh lại muốn chia tay em.
Không lẽ anh hy vọng sau khi nó sinh ra sẽ không có ba ư? Nam Bá, cho dù anh có thành kiến và hiểu lầm với em nhưng con là người vô tội nhất! Nam Bá, anh tỉnh táo lại đi!”
Lâm Tiểu Như cười thầm trong lòng, thầm nghĩ, Nam Bá, chấp nhận số phận đi, anh không thể thoát khỏi lòng bàn tay của em đâu.
Lâm Tiểu Như như tràn đầy tình thương của mẹ, dịu dàng nói: "Anh sờ xem, con còn nhỏ như vậy, chờ qua mấy tháng nữa chúng ta có thể nghe được nhịp tim của nó.
Trong bụng em đã có cốt nhục của anh.
Em rất vui, Nam Bá, em yêu đứa trẻ này”
Bùm! Sự xuất hiện của đứa trẻ khiến Nam Bá vô cùng sốc, như thể bị sét đánh.
Lâm Tiểu Như ngã vào ngực Nam Bá, lộ ra vẻ hạnh phúc như thể chuyện bức ảnh bị vạch trần chưa từng xảy ra.
Sau khi xoa dịu Nam Bá, anh nói rằng sẽ không đề cập về việc chia tay với cô nữa nên Lâm Tiểu Như vui vẻ bước khỏi văn phòng Nam Bá, còn chào hỏi các đồng nghiệp trong văn phòng.
Mọi người đều nói cô ta là con nhà giàu tính tình kiêu ngạo, thái độ làm cao, là người không thể làm mất lòng.
Lâm Tiểu Như phát hiện ra Ngũ Vận Uyển không có trong văn phòng.
Nếu có đang ở văn phòng, cô ta nhất định sẽ cho