Lâm Tiểu Như đưa cho Khâu Duyệt một phong bì màu trắng.
Khâu Duyệt mở ra thì thấy một khoản tiền lớn, cô ta cũng hiểu vợ của tổng biên tập có việc muốn mình làm.
Không cần hỏi hay nói cũng biết khoản tiền này có liên quan đến Ngũ Vận Uyển.
Khâu Duyệt cười nói: "Vợ tổng biên tập, cô khách sáo quá.
Việc của cô không phải là việc của tôi sao?"
Lâm Tiểu Như ra vẻ chỉ tay năm ngón, dặn bảo cô ta: "Thật ra những gì tôi muốn cô đơn giản lắm.
Giúp tôi theo dõi Ngũ Vận Uyển và chồng chưa cưới của tôi.
Có chuyện gì dù là nhỏ nhất cũng phải nói với tôi ngay lập tức.
Cô biết đấy, con đĩ Ngũ Vận Uyển đó luôn thèm muốn chồng chưa cưới của tôi! Tôi không thể mắc bẫy của con hồ ly tinh này được.”
Khâu Duyệt cẩn thận cất kĩ phong bì đầy tiền vào ví da, cười hì hì nhìn Lâm Tiểu Như.
Cô ta vỗ ngực đảm bảo với Lâm Tiểu Như: "Cô cứ yên tâm, tôi rất ghét Ngũ Vận Uyển! Tôi không vừa mắt cô ta lâu lắm rồi, dụ dỗ đàn ông khắp nơi, lại còn gây nhiều thị phi trong toà soạn.
Ngày nào cũng tỏ ra mình giỏi giang lắm nhưng thực tế nếu không có đàn ông, mấy năm nay cô ta có thể thò chân vào toà soạn sao? Hừ!"
Lâm Tiểu Như cười hài lòng, cô ta cần một người như Khâu Duyệt - người cùng đường với cô ta, chung một mối thù.
Cô ta đáp: "Vậy cảm ơn cô.
Sự hợp tác giữa chúng ta sẽ rất vui vẻ.
Nhưng cô phải giữ kín bí mật, nhất định không được để chồng chưa cưới của tôi, cũng là tổng biên tập của cô biết.
Đây là điều quan trọng nhất! Hiểu chứ?”
Khấu Duyệt gật đầu liên tục, đáp: “Tôi biết tôi biết, cô yên tâm giao cho tôi!"
“Vậy thì được” Lâm Tiểu Như nói.
Khâu Duyệt nói chuyện với Lâm Tiểu Như một lúc, uống hết cà phê mới đi.
Có như vậy mới tạo được mối