Hôm đó, có một bữa tiệc cách khá gần khách sạn Thế Kỷ.
Trong bữa tiệc, Nam Ngự và Mặc Nham cãi nhau
mới làm cho Nam Tiêu có cơ hội đánh thuốc mê.
Mặc Nhạm xung đột với Nam Ngự vì chuyện của Mặc Chiêu Huyên, Nam Ngự cũng có chút kích động, có lẽ là anh đã bị đánh thuốc vào lúc đó.
Sau khi anh uống ly rượu đó thì tất cả đã quá muộn rồi, suýt chút nữa kế hoạch của Nam Tiêu đã được thực hiện.
Khi nghe đến đây Ngũ Vận Uyển không khỏi hơi cau mày.
Cô nhớ rằng Nam Tiêu cũng là một thành viên của nhà họ Nam, đều là người thân, sao ông ta lại đối xử với Nam Ngự như vậy.
Cô không nhịn được hỏi: "Anh có chắc là Nam Tiêu không? Ông ta không phải là anh trai ruột của anh sao?"
Nam Ngự cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia châm chọc,
"Sau khi chuyện xảy ra anh đã sai người điều tra Nam Tiêu.
Suy đoán của anh lúc đó là chính xác.
Anh trai ruột thì sao chứ, không phải Lâm Tiểu Như cũng là em gái ruột của em sao? Trước lợi ích và được mất, người thân rồi cũng sẽ trở thành kẻ thù thôi, khiến người ta phải thở dài vì cuộc đời, đúng không?”
Ngũ Vận Uyển không nói nên lời.
Không ngờ nhà họ Nam tưởng chừng phong quang vô hạn lại có tình tiết máu chó tranh giành địa vị như