Ngũ Vận Uyển ngồi ngay ngắn trên xe, cô chỉ mong nhanh chóng đến nơi.
Cuối cùng cũng tới nơi, xuống xe Ngũ Vận Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Sao chỉ trong một ngày mà dường như người của toàn thành phố đều nhận ra Ngũ Vận Uyển cô thế? Điều này quá đáng sợ, giống như một cơn ác mộng.
Tiểu Lý nói muốn ra siêu thị nhỏ ở trước cửa mua đồ, Ngũ Vận Uyển xung phong đứng ra nói mình sẽ đi mua và trả tiền.
Khi vào siêu thị, cô chọn xem loại nước nào có nhãn hiệu tốt hơn trên kệ.
Cô cảm giác phía sau dường như luôn có đôi mắt nhìn mình chằm chằm.
Cô quay đầu lại thì thấy nhân viên bán hàng trong siêu thị đều đang nhìn mình, lẽ nào họ tưởng cô là kẻ trộm? Trong lòng Ngũ Vận Uyển cảm thấy không vui.
Cô mua nước và một ít đồ ăn, bước tới quầy tính tiền với vẻ mặt hờ hững.
Nhân viên bán hàng không quan tâm đến vẻ mặt của cô mà chỉ cười hì hì bảo: “Cô Nam tới siêu thị chúng tôi mua đồ, chúng tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”
Ngũ Vận Uyển thầm nghĩ, trời ơi lại bị nhận ra, có còn cho cô sống