Tiểu Lý thấy Mặc Nham thì vừa yêu vừa hận bảo: “Lại là một anh chàng đẹp trai, có còn cho những người như chúng tôi sống nữa không? Chúng tôi có thể không độc thân được sao? Đều là lỗi của những anh chàng vừa cao vừa giàu, lại đẹp trai như họ!”
Ngũ Vận Uyển lên tiếng: “Được rồi, một đứa thì si mê, một đứa thì tức giận, chúng ta mau hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn đi.”
Mặc Nham thấy nhóm Ngũ Vận Uyển đang đứng một bên cho mình, anh ta nói với khách hàng vài câu rồi đi về phía này.
Hôm nay Mặc Nham mặc một chiếc áo sơ mi trắng có hoa văn tối màu, mùi nước hoa thoang thoảng kích thích khứu giác khiến họ vô thức cảm thấy tâm trạng tốt lên.
Anh ta nở nụ cười khẽ, đôi mắt sáng ngời lộ vẻ long lanh.
Hiểu Mai nhìn mà ngây người.
Ngón tay Mặc Nham thon dài sạch sẽ, dáng người thẳng tắp, tóc mềm mại không rối, trên người toát ra khí chất quý tộc.
“Ngũ Vận Uyển?” Mặc Nham nói: “Thật sự là cô, xin chào.”
Anh ta đưa tay ra, hỏi cô rất lịch sự.
Ngũ Vận Uyển vui vẻ, nhẹ nhàng bắt tay anh ta: “Chào sếp Mặc.”
Giọng anh ta rất có ma lực, cực kỳ êm tại khiến tâm trạng người khác vui vẻ, dễ chịu chứ không cứng nhắc như Nam Ngự.
Ngũ Vận Uyển trả lời: “Là tôi đây sếp Mặc.
Chúng tôi từ toà