“Em yên tâm.” Nam Ngự cầm tay cô: “Chuyện gì cần điều tra rõ, anh sẽ tra rõ, chỉ là bây giờ vẫn chưa đến lúc
Nam Ngự nói lấp lửng nước đối nhưng Ngũ Vận Uyển rất tin tưởng anh, cô gật đầu, không truy hỏi thêm nữa.
Ngày hôm sau Ngũ Vận Uyển chuẩn bị đi làm thì Nam Ngự lại nói sẽ đưa cô đi.
Trong xe, Nam Ngự đột nhiên hỏi: “Sau khi công khai thân phận, ở toà soạn có ai gây khó dễ cho em không?”
Ngũ Vận Uyển lắc đầu, trả lời: “Không có.
Họ biết em là phu nhân chủ tịch, nịnh bợ lấy lòng em còn không kịp ấy.
Anh không biết đâu, hôm qua em đến triển lãm đồ cổ phỏng vấn còn bị mấy người nhận ra.
Em ngại lắm, cứ thấy sao sao ý, không quen chút nào”.
Nam Ngự biết không ai dám gây khó dễ cho Ngũ Vận Uyển thì yên tâm.
Dù sao bao năm nay anh cũng có rất nhiều kẻ thù và người hâm mộ, anh sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nam Ngự đưa Ngũ Vận Uyển tới lầu dưới của toà soạn, cô xuống xe rồi đi vào.
Cô vừa xuống xe, Dương Tá đã nói: “Sếp Nam, vừa nãy có mợ chủ ở đây nên tôi không nói với cậu.
Tôi sắp điều tra ra người hãm hại mợ chủ hai năm trước rồi, chỉ là vẫn cần một thời gian nữa mới có thể lộ rõ chân tướng.”
Mặc dù có chút cản trở