Lời này của Mặc Nham quá khó nghe, Ngũ Vận Uyển không thể nghe tiếp được nữa.
Đúng thế, cô không cần phải phỏng vấn nữa.
Ngũ Vận Uyển không uống ngụm cà phê nào đã đứng dậy ra về.
Cuối cùng Mặc Nham nói: “Ngũ Vận Uyển, hy vọng cô có thể tự giải quyết ổn thoả, suy nghĩ thật kỹ những gì tôi nói, sau này đừng hối hận bảo tôi chưa nhắc nhở cô”
Buổi phỏng vấn kết thúc trong bầu không khí không vui.
Ngũ Vận Uyển ủ rũ về nhà.
Nhiệm vụ phỏng vấn không hoàn thành, tài liệu phỏng vấn cô đã chuẩn bị đầy đủ không hỏi được câu nào, còn bị Mặc Nham quở trách.
Về đến nhà, cô thấy Nam Ngự đang đọc tạp chí trên sofa.
Anh nhìn cô hỏi: “Sao hôm nay tan làm sớm vậy?”
“Ồ, hôm nay em có một cuộc phỏng vấn, phỏng vấn xong em về luôn” Ngũ Vận Uyển trả lời một cách lơ đãng.
Cô nhìn theo bóng lưng Nam Ngự, do dự không biết có nên nhắc anh chuyện liên quan đến vụ hoả hoạn đó không.
Sau một lúc suy nghĩ, cô vẫn không kìm được mà hỏi: “Nam Ngự, anh tra được chuyện em bị hãm hại hai năm trước, vậy anh không điều tra người đã bắt cóc anh năm đó sao? Ông nội cũng không điều tra à?”
Ngũ Vận Uyển tin rằng chỉ cần tìm được kẻ bắt cóc năm đó, có lẽ sẽ biết