Hiểu Mai nói: “Haiz, Nam Ngự và tổng biên tập Nam, chỉ cần một trong hai người đàn ông này yêu em thì em tình nguyện bị người khác mắng chửi thảm như chị Vận Uyển!”
Chị Trịnh lắc đầu dở khóc dở cười, tiếp tục làm việc.
Nam Bá tới trước cửa phòng vệ sinh, chờ Ngũ Vận Uyển đi ra.
Trong lúc chờ đợi, anh ta chợt nhớ tới thời còn học đại học.
Khi đó Ngũ Vận Uyển đơn thuần như một bông hoa tươi, nở rộ vô cùng rực rỡ.
Anh ta còn nhớ đại hội thể thao năm đó, Ngũ Vận Uyển tham gia chạy đường dài nhưng trong lúc chạy vô tình bị treo chân, anh ta lo lắng bảo cô mau chóng xin rút nhưng cô vẫn cứng đầu nhất định phải chạy cho xong.
Vì thế anh ta đã chạy cùng cô suốt hành trình.
Cuối cùng khi chạy về đến đích thì cô ngã xuống, Nam Bá bề ngang cô lên, chạy về phòng y tế.
Khi ấy Ngũ Vận Uyển ngã vào lòng anh ta, ngoan ngoãn, dịu dàng, đáng yêu, hoàn toàn dựa vào lòng anh ta.
Nghĩ đến đây, Nam Bá không khỏi thở dài, ngày tháng rạng rỡ tươi đẹp đó sợ rằng sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Tuổi trẻ, tạm biệt.
Ngũ Vận Uyển, cũng phải tạm biệt sao?
Nam Bá chờ bên ngoài nhà vệ sinh một lúc thì thấy Ngũ Vận Uyển