Nam Bá muốn an ủi Ngũ Vận Uyển, nhưng anh ta phát
hiện cô khóc, chắc chắn cô đã rất sốc.
Nam Bá bảo: “Ồ.
Là thế này, sáng nay không phải em cần đến khách sạn W để phỏng vấn lễ khai trương sao? Nếu em không tiện thì để anh sắp xếp người khác, hôm nay anh cho em nghỉ một ngày, được không?”
Thì ra là tới để an ủi cô.
Ngũ Vận Uyển rất hiểu Nam Bá, mỗi một hành động và ánh mắt của anh ta, cô đều hiểu.
Cô nhìn anh ta với vẻ biết ơn.
Ngũ Vận Uyển đáp lại: “Cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ
mình có thể gắng gượng được.
Nếu sáng nay đã sắp xếp cho tôi phỏng vấn thì hãy để tôi đi.
Tôi không muốn gây ra những lời đàm tiếu trong văn phòng nữa”
“Vận Uyển.”
Ngũ Vận Uyển cúi đầu, chầm chậm bước đi.
Nam Bá muốn ôm cô vào lòng để cô cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhưng lại cảm thấy hành động này sẽ khơi dậy suy đoán của những người xung quanh, một lần nữa khiến Ngũ Vận Uyển bị bóng đen lời đồn phủ xuống nên đành thôi, anh ta đau lòng nhìn cô từng bước rời xa mình.
Ngũ Vận Uyển quay về văn phòng, phủ lên