Nam Bá muốn ngăn cản nhưng lại bị một tên đàn ông đẩy ngã vào góc tường.
“Mẹ! Cứu con với! Đừng mà! Đừng mà!” Lâm Tiểu Như hét lên như phát điện, vừa khóc vừa gọi, “Nam Bả! Cứu em với! Buông tôi ra..”
Nam Bá lắc người Nam Ngự và nói: “Chú à, coi như tôi xin chú! Chú làm vậy là muốn hủy hoại cốt nhục của tối ư! Nam Ngự, chứ không thể tàn nhẫn như vậy được, đó là huyết mạch của nhà họ Lâm mà!”
Ngũ Vận Uyển cắn răng, dứt khoát nhắm mắt lại!
Nam Ngự cười lạnh lùng, “Nam Bá, tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng nhúng tay vào chuyện này”.
Đám đàn ông lực lưỡng kia cầm thuốc mê chuẩn bị đổ vào miệng hai mẹ con kia, cơ mặt bọn họ cũng kéo căng lại.
Ngũ Vận Uyển hơi sợ hãi, không dám nhìn, cô rúc vào lòng Nam Ngự, bàn tay lạnh ngắt.
Có một khoảnh khắc cô đã mềm lòng.
Nhưng Khương Linh và Lâm Tiểu Như lại không hề tỏ ra ăn năn.
Ngược lại bọn họ còn kêu gào rằng vẫn muốn tiếp tục hãm hại cô, coi cô như kẻ thù.
Trái tim Ngũ Vận Uyển run lên, cứ để Nam Ngự giải quyết là được, cũng coi như trút giận cho mẹ cô là Ngũ Nhã Phân.
Mặc dù cô rất tốt bụng và lương thiện, nhưng suy cho cùng thì cô cũng chẳng phải người thích giả bộ thanh cao,