Lâm Tiểu Như và Khương Linh đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Nam Bá vừa mừng rỡ lại vừa cảm thấy nghi hoặc, tại sao Nam Ngự lại đột nhiên bảo bọn họ dừng lại?
Anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, nếu đã có cơ hội thì phải cứu bọn họ, anh ta nhanh chóng cởi dây trói cho Lâm Tiểu Như, một tay đỡ cô ta, một tay đỡ Khương Linh.
“Nam Bá!” Lâm Tiểu Như thấy hình như mình đã được cứu, rúc vào lòng Nam Bá và khóc lóc thảm thiết.
Khương Linh cũng bắt đầu nức nở, bà ta hoàn toàn sợ đến ngây ngốc luôn rồi.
Bà ta đã lớn tuổi như vậy mà suýt chút nữa còn bị người ta trút thuốc mê, già đầu rồi mà còn không bảo vệ được tiết tháo.
Nếu để người khác biết được chuyện này thì bà ta sẽ chẳng còn gì cả, e rằng Lâm Hải Sinh sẽ ruồng bỏ bà ta, đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Lâm!
Lúc này Ngũ Vận Uyển cũng ngẩn ra, cô thầm nghĩ Nam Ngự bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đổi ý? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hay là anh mềm lòng rồi?
Lúc này sắc mặt của Nam Ngự rất hậm hực, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh.
Anh nhìn Ngũ Vận Uyển, giọng điệu đột nhiên mang theo vẻ áy náy, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi em, e là anh không thể ra tay với Lâm Tiểu Như được.”
Nam Ngự cứ