Bánh sinh nhật đẹp mắt to đùng được đẩy ra.
Mọi người cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật ông cụ, ông vui lắm.
Tất cả mọi người đều rất vui, duy chỉ có Nam Tiêu ngồi một bên mái nhìn Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển như muốn nhìn thấu chuyện gì.
Lâm Tiểu Như được xếp ngồi chỗ quan trọng, xem ra thái độ của ông cụ Nam đối với Lâm Tiểu Như cũng tốt hơn nhiều vì đứa bé trong bụng cô ta.
Ông cụ Nam còn tự gắp đồ ăn cho Lâm Tiểu Như: “Nào, Tiểu Như, nếm thử món này xem có hợp khẩu vị của cháu không.
Cháu đã có thai, phải luôn chú ý dinh dưỡng và chế độ ăn uống của mình đấy nhé.”
Đúng là ông cụ Nam rất để ý chuyện có cháu nối dõi, Ngũ Vận Uyển nghĩ.
Thảo nào Nam Ngự phải giả vờ bị tàn phế hai chân, sự uy hiếp của Nam Ngự quá quan trọng đối với loại người ra vẻ đạo mạo như Nam Tiêu nên năm đó anh ta phải xuống tay với anh.
Sau khi biết chuyện năm đó Nam Tiêu ra tay với Nam Ngự, giờ nhìn ông ta Ngũ Vận Uyển cứ cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Vẻ kì quặc trong mắt ông ta khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ.
Ăn xong, mọi người bắt đầu mở quà.
Quà của Nam Tiêu là một món đồ trang trí bằng ngọc bích có hình dáng rất đẹp, kết cấu bằng đá quý hiếm và chất liệu cực kỳ tinh khiết, là một báu vật hiếm có.
Ánh mắt mọi người rực sáng, khen Nam Tiêu hiếu thảo với ông cụ Nam, khối ngọc bích này là một món đồ