Còn món quà của chính Ngũ Vận Uyển lại khiến cô cảm thấy rất bủn xỉn.
Nam Ngự đẩy xe lăn tới cạnh Ngũ Vận Uyển, sờ bàn tay hơi lạnh của cô.
Ngũ Vận Uyển tránh tay anh, cô vẫn còn tức nhé.
Ông cụ Nam bảo Ngũ Vận Uyển: “Vận Uyển, ông muốn xem quà của cháu, ông mong nó lắm đấy”
Ngũ Vận Uyển mím môi, thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn món quà trong tay mình, thầm nghĩ không lấy cũng không được.
Bỏ đi, cô đã quen bị người khác coi thường, cũng chẳng bận tâm nữa.
Ngũ Vận Uyển vừa mở hộp ra, mọi người đều bĩu môi, quà gì thế, một cái máy mát xa nhỏ?
Quà sinh nhật của cô Nam tập đoàn Ngự Diệu thật rẻ tiền.
“Máy mát xa?” Ông cụ Nam cầm máy lên nhìn.
Ngũ Vận Uyển đáp: “Ông nội, cháu biết thỉnh thoảng ông cảm thấy khó chịu trong người, chiếc máy mát xa này có lẽ sẽ giúp ông thoải mái hơn...”
Dần dần Ngũ Vận Uyển hết tự tin, giọng cũng nhỏ đi...!
Cô thật sự cảm thấy hơi tự ti, dù sao quà của người khác đều quý giá như vậy không rẻ mạt như quà của cô.
Các thành viên nhà họ Nam hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, họ cười nhạo
chẳng hề nể nang.
“Tôi nói chứ vị mợ hai này keo kiệt quá nhỉ, máy mát xa? Cái thứ tồi tàn này
mà lấy ra được á?”
“Chậc chậc, người gì tặng quà đó, cô nhìn dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của cô ta cũng chỉ có thể tăng loại quả này thôi!”
“Ấy, đừng nói, cô nói làm tôi nghĩ tới mấy bức ảnh của cô ta trong bữa tiệc lần trước.
Ha ha, một người phụ nữ nhơ nhuốc,