Nam Ngự thản nhiên trả lời: “Đây là món quà mà vợ chồng tôi đã cùng nhau chuẩn bị, mắt nhìn của cô ấy rất tốt, anh không thấy ông nội rất thích à? Và lại quan trọng không phải giá trị mà là lòng thành, anh hiểu chưa?”
“Cậu!” Nam Tiêu rất muốn lao vào đánh Nam Ngự một trận.
Ông cụ Nam vội vã can ngăn: “Hai anh em cháu ít dịp gặp mặt giờ vừa gặp đã cãi nhau, lớn từng này rồi còn y hệt hồi nhỏ, thật bẽ mặt”
Vừa nhắc đến hồi nhỏ, Nam Tiêu và Nam Ngự đều im lặng, hai người họ đã đánh nhau từ nhỏ tới lớn.
Ngay từ nhỏ hai người đã không ai chịu ai, người này giỏi nhất trường, người kia cũng muốn làm học sinh giỏi nhất trường.
Người này thích đua xe, người kia cũng đi đua xe...!Oan gia ngõ hẹp.
Thấy ông cụ Nam thích Ngũ Vận Uyển hơn mình, Lâm Tiểu Như thầm tức giận nhưng trước mắt cô ta vẫn phải kiềm chế bản thân, nhất là ở trước mặt Nam Ngự.
May mà ông cụ Nam nghĩ cô ta mang thai thật nên rất quan tâm cô ta, đúng là mẹ quý nhờ con.
Mỗi người đều có mục đích riêng nói nói cười cười thế mà đã hơn tám giờ tối.
Ông cụ Nam nói: “Hôm nay mọi người cứ ở lại phòng cho khách đi, có tuổi rồi, không thích cô đơn một mình mãi, thỉnh thoảng cũng cần các cô cậu bầu bạn”
Mọi người lần lượt chào tạm biệt ông cụ