Ngũ Vận Uyển gật đầu nói: "Nam Ngự, em về nhà trước được không? Em ở đây không quen."
Ánh mắt Nam Ngự lóe lên, nghĩ đến cuộc gọi vừa nhận được nói mọi thứ đã
chuẩn bị xong, anh nói: "Vậy chúng ta rời khỏi đây đi, anh đưa em tới một nơi."
Đưa cô tới một nơi?
Ngũ Vận Uyển nghĩ lại những nơi Nam Ngự đưa cô đến trước đây, không phải hội đấu giá thì là kho lạnh.
Đó không phải là những nơi làm người ta vui vẻ, cô không muốn đi.
Cô nói: "Nam Ngự, anh tha cho em đi, em có thể không đi không..."
“Không thể" Nam Ngự ngắt lời Ngũ Vận Uyển.
Đúng là một người đàn ông độc đoán!
Nhưng Ngũ Vận Uyển thật sự không thích những kẻ đeo mặt nạ này, vì vậy đành phải đồng ý với Nam Ngự.
Nam Ngự nói một tiếng với ông nội rằng có chút chuyện, phải rời đi trước.
Trước khi đi, ông cụ Nam còn hào hứng nói nhỏ với Nam Ngự: "Nhóc con làm đúng đắn đấy! Nắm bắt cơ hội, ông còn chờ chắt của ông đó! Đi đi, chỗ này không cần mấy đứa tiếp khách đầu".
Nam Ngự được ông cụ cho phép bèn dẫn Ngũ Vận Uyển đi ra ngoài.
Trong xe hai người cũng không nói nhiều, đều là ít chuyện phiếm nhưng cũng không nói gì rõ ràng.
Xe chạy rất ổn định, bên đường càng ngày càng ít người đi lại.
Nam Ngự nói: "Chúng ta đến rồi, xuống xe