Tim Ngũ Vận Uyển khẽ run lên.
Cô là phóng viên, đã từng gặp không ít nhân vật lớn, nhưng khí chất của người đàn ông này vẫn khiến cô cảm thấy bị áp chế không tả nỗi.
Không chỉ vậy, ánh mắt của người đàn ông này còn rất lạnh lùng, dường như anh thờ ơ với mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình.
Ngũ Vận Uyển thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, nhìn Nam Ngự với ánh mắt trìu mến, cười nhẹ.
Anh hỏi: "Em thích nơi này chứ?"
Ngũ Vận Uyển gật đầu, không khỏi thở dài: "Thích lắm, đã lâu em không đến nơi này rồi, lần trước đến đây...!là khi bé đi cùng nhà họ Lâm.
Tiếc là cũng không vui vẻ gì”.
Cô từng nói với anh chuyện thuở nhỏ khi đến công viên giải trí, Khương Linh không cho cô chơi, kêu cô đi theo làm người phục vụ nhỏ của Lâm Tiểu Như, công viên giải trí của tuổi thơ đầy ắp những kỷ niệm không vui.
Nam Ngự vừa đẩy xe lăn đến vòng đu quay vừa nói: "Đi thôi, chúng ta chơi đu quay."
Chơi đu quay! Ngũ Vận Uyển sửng sốt, đây vẫn là Nam Ngự máu lạnh sao? Không phải chuyện chỉ những người có đầu óc văn nghệ mới làm ư?
Nam Ngự quay đầu nhìn Ngũ Vận Uyển còn ngơ ngác, hỏi: "Sao em không đi."
“Em cảm thấy tất cả chuyện này trông không giống phong cách của anh” Ngũ Vận Uyển buồn cười.
Mặt Nam Ngự hơi đỏ lên, cúi