Tình Nồng Khó Phai

Muốn Cười Thì Cười Đi”


trước sau



Tim Ngũ Vận Uyển khẽ run lên.

Cô là phóng viên, đã từng gặp không ít nhân vật lớn, nhưng khí chất của người đàn ông này vẫn khiến cô cảm thấy bị áp chế không tả nỗi.

Không chỉ vậy, ánh mắt của người đàn ông này còn rất lạnh lùng, dường như anh thờ ơ với mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình.


Ngũ Vận Uyển thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, nhìn Nam Ngự với ánh mắt trìu mến, cười nhẹ.

Anh hỏi: "Em thích nơi này chứ?"
Ngũ Vận Uyển gật đầu, không khỏi thở dài: "Thích lắm, đã lâu em không đến nơi này rồi, lần trước đến đây...!là khi bé đi cùng nhà họ Lâm.

Tiếc là cũng không vui vẻ gì”.

Cô từng nói với anh chuyện thuở nhỏ khi đến công viên giải trí, Khương Linh không cho cô chơi, kêu cô đi theo làm người phục vụ nhỏ của Lâm Tiểu Như, công viên giải trí của tuổi thơ đầy ắp những kỷ niệm không vui.

Nam Ngự vừa đẩy xe lăn đến vòng đu quay vừa nói: "Đi thôi, chúng ta chơi đu quay."

Chơi đu quay! Ngũ Vận Uyển sửng sốt, đây vẫn là Nam Ngự máu lạnh sao? Không phải chuyện chỉ những người có đầu óc văn nghệ mới làm ư?
Nam Ngự quay đầu nhìn Ngũ Vận Uyển còn ngơ ngác, hỏi: "Sao em không đi."
“Em cảm thấy tất cả chuyện này trông không giống phong cách của anh” Ngũ Vận Uyển buồn cười.

Mặt Nam Ngự hơi đỏ lên, cúi

đầu lí nhí nói: "Muốn cười thì cười đi.”
Ngũ Vận Uyển khúc khích, giọng thích thú.

Nam Ngự khẽ họ một tiếng che giấu sự xấu hổ của mình.

Xấu hổ chết mất.


Không vì muốn làm Ngũ Vận Uyển vui vẻ, anh còn khuya mới làm chuyện không hợp với phong cách của mình thể.

Ngũ Vận Uyển bước đến, nhìn chằm chằm Nam Ngự, nói: "Mấy ngày nay công việc nhiều lắm hả, hay anh có ăn nhầm thức ăn bị hỏng không? Sao anh có thể nghĩ ra một điều lãng mạn như ngồi vòng đu quay được? Đừng làm em sợ nha.”
Không biết do môi trường công viên hay bị nhiễm cách nói của Ngũ Vận Uyển mà Nam Ngự không còn lạnh như băng nữa, lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy.

Nam Ngự đứng nhìn Ngũ Vận Uyển, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng phải con gái đều thích đu quay sao? Rất lãng mạn mà?”
Ngũ Vận Uyển thở dài: "Tiếc quá, muộn rồi nên không nhộn nhịp nữa, một cây kẹo bông cũng không bán.”
"Kẹo bông? Em muốn ăn à?” Nam Ngự thấy Ngũ Vận Uyển không rối rắm nữa nên tâm trạng cũng tươi tỉnh hơn..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện