Nam Ngự ôm chặt Ngũ Vận Uyển trong ngực mình, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt cô lấp lánh như sao nhỏ trên bầu trời đêm khiến ánh mắt anh càng thêm u ám, Nam Ngự thì thầm: "Sau này nếu thấy không vui, em hãy nói cho anh biết chứ đừng cố kìm nén"
Ngũ Vận Uyển chợt thấy mặt mình nóng lên, trái tim cô đập điên cuồng, muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện bản thân đã bị anh trói lại từ lâu, còn chưa kịp mở miệng đã bị đổi môi ấm áp của Nam Ngự in lên.
Một lúc lâu sau, khi rời khỏi vòng tay ấm áp của anh, cô cảm thấy hình như mình say rồi, say vì nụ hôn ấy.
Nam Ngự thủ thỉ sát bên tại Ngũ Vận Uyển, hơi thở ấm áp mơn lên vành tai cô.
"Ngũ Vận Uyển, em yên tâm, anh sẽ không để Lâm Tiểu Như bắt nạt em đâu"
Ngũ Vận Uyển tựa đầu lên bờ vai dày rộng của Nam Ngự, không nói gì.
Bây giờ, cô đâu cần nhiều lời.
Ai chạm được vào trái tim cô, cô sẽ lấy người ấy làm chồng, nếu không chạm được thì cứ như người dưng mà đối đãi.
Chỉ cần anh biết trái tim cô thể nào, là đủ.
Ngũ Vận Uyển khẽ nói: "Nam Ngự, anh làm đúng lắm.
Ôn cứu mạng