Màn đêm u tối bỗng rực rỡ muôn màu.
Toàn bộ công viên đều được thắp sáng, trên màn hình điện tử xuất hiện từ “Uyển” thật to chiếu đỏ rực khuôn mặt hai người.
Vụt! Ầm!
Ở đằng xa, pháo hoa bừng sáng, âm thanh vang vọng cả trời đêm khiến người đi đường phải nghỉ chân nhìn lại.
Pháo hoa đầy màu sắc nở bung trên nền trời đêm, bùng cháy đến khoảnh khắc đẹp nhất, rồi đột ngột biến mất trong bóng tối.
Kết thúc đẹp đẽ, rực rỡ tươi đẹp rồi lại lặp đi lặp lại, lấp lánh như những vì sao, nhảy múa như những chú đom đóm đang bay lượn.
Ngũ Vân Uyển ngây ra như phỗng.
Cô hoàn toàn không ngờ đây là món quà Nam Ngự tặng mình.
Cô vừa vui vẻ vừa rung động, vỗ tay như một đứa trẻ được thưởng kẹo.
Nam Ngự cúi đầu nhìn Ngũ Vân Uyển, khóe miệng hờ hững hơi cong lên.
Toàn bộ công viên giải trí đều phục vụ cho một mình Ngũ Vân Uyển.
Chỉ cần cô vui, Nam Ngự có dùng bao nhiêu của cải cũng không màng.
Những buồn, vui, cay đắng, giận hờn của người phụ nữ này đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, ảnh hưởng anh sâu sắc, đồng thời cũng thay đổi anh.
Nhìn đôi má ửng hồng của cô, Nam Ngự khẽ khàng hỏi: “Ngũ Vân Uyển, em thích không?”
“Em thích lắm! Nam Ngự!” Ngũ