Hình bóng Ngũ Vân Uyển chiếm trọn đôi mắt Nam Ngự, cô thấy được tình yêu chân thành, nồng cháy bên trong.
Nam Ngự là một người đàn ông kiêu ngạo xiết bao, vậy mà anh lại làm nhiều chuyện thế này chỉ để có được vui.
Cô không còn mong mọi điều gì khác.
Trong buổi tối đẹp đẽ này, dưới sự làm chứng của vòng đu quay và pháo hoa, dù có một ngày phải tạm thời rời xa nhau thì họ vẫn sẽ không chia lìa.
Bởi lẽ, duyên phận và tình yêu luôn chứa chan trong lòng hai người, nhớ mãi không
quên.
Nam Ngự ngồi xe lăn, Ngũ Vân Uyển ngồi ghế của vòng quay, nhìn pháo hoa lần lượt nở rộ.
Sau khi hết pháo hoa, cô mới ngộ ra đây chẳng phải phong cách thường thấy của Nam Ngự.
Làm ra được chuyện lãng mạn thế này, có phải được ai quân sư rồi không? Tuy con người có thể thay đổi một sớm một chiều nhưng khi điều này xảy ra với Nam Ngự thì cô lại cảm thấy thật khó tin.
Ngũ Vân Uyển tò mò hỏi: “Nam Ngự, sao anh biết em thích đi vòng đu quay và xem pháo hoa? Không giống anh chút nào.”
Nam Ngự không ngờ cô lại hỏi câu này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời làm sao, vẻ mặt hơi lúng túng.
Anh không thể nói với