Lúc nhỏ có một lần đến công viên giải trí chơi, Lâm Hải Sinh mua cho Ngũ Vận Uyển và Lâm Tiểu Như mỗi người một cây kẹo bông gòn, cũng là màu hồng phấn, màu sắc thuộc về công chúa.
Đó là lần đầu tiên Lâm Hải Sinh mua đồ ăn cho cô, cô rất vui vẻ, cũng rất thích.
Nhưng Lâm Tiểu Như ghen tị với cô, thừa dịp Lâm Hải Sinh xếp hàng đã làm rơi kẹo bông gòn trong tay cô xuống đất.
Kẹo bông gòn rơi trên mặt đất, cô ta còn hung hăng giẫm lên, kẹo bông gòn hồng hồng trở nên bẩn thỉu trong nháy mắt.
Ngũ Vận Uyển rất khó chịu.
Lâm Hải Sinh không biết gì còn trách cô một trận, về sau cũng không bao giờ mua gì cho cô nữa.
Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, cô luôn cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ cô có Nam Ngự ở bên cạnh thương yêu mình, cô cảm thấy thỏa mãn rồi.
Ngũ Vận Uyển ngồi xuống ôm lấy Nam Ngự, ôm rất chặt.
Cô nói với anh: “Nam Ngự, anh chính là điều lãng mạn nhất.
Có anh ở bên cạnh là đủ rồi”
Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển làm lành bằng không khí vô cùng lãng mạn này.
Dựa theo lời ông nội yêu cầu, đêm nay hai người họ phải ở lại nhà tổ của nhà họ Nam một đêm.
Khi họ trở về nhà tổ, khách khứa đã về hết rồi,