Ngũ Vận Uyển lạnh lùng nói: "Nam Bá, tôi sẽ không giống mẹ tôi, Nam Ngự cũng không phải là Lâm Hải Sinh"
Nam Bá cảm giác như bị kim đâm vào tim, cô ấy bảo vệ người kia như vậy.
Ngũ Vận Uyển lại nói: "Nam Bá, tôi hi vọng anh có thể chúc phúc cho tôi và Nam Ngự."
Cô biết anh ta vẫn có thành kiến với Nam Ngự, lần trước thu xếp cho cô đi phỏng vấn Mặc Nham, còn không phải
muốn cô nghe Mặc Nham nói anh là loại người thế nào, sau đó rời khỏi anh sao?
Nhưng Nam Bá tính sai rồi, cô đã thích Nam Ngự từ lâu.
"Anh sẽ không chúc phúc cho hai người, không bao giờ!" Nam Bá tức giận hét lên, "Ngũ Vận Uyển, em biết anh yêu em! Em kết hôn với người đàn ông khác, bây giờ còn có con, anh có thể không khó chịu sao?"
Nam Bá tiếp tục kể lể với Ngũ Vận Uyển: "Em có biết hôm nay lúc anh biết em có thai đã đau khổ tới mức nào không? Ngũ Vận Uyển, anh không thể quên em được, anh không thể quên từng kỷ niệm của chúng ta trước kia..."
Thời gian không thể quay ngược trở lại, tình yêu cũng vậy.
Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không có gì có thể tranh luận và so sánh cả.
Ngũ Vận Uyển nói: "Nam Bá, anh hãy quên