Ngũ Vận Uyển chơi với những đứa trẻ này rất vui vẻ, bọn trẻ rất thích người chị này, khen chị gái xinh đẹp, dịu dàng nhất.
Ngũ Vận Uyển giải thích, bọn trẻ đáng thương như cô, không ai thương cũng chẳng ai yêu.
Nhưng bản thân cô lại hạnh phúc hơn bọn trẻ nhiều, vì cô có Nam Bá, còn có mẹ ở bên, vì thế cô muốn giúp bạn trẻ.
Nam Bá vẫn nhớ, dưới tia nắng chiếu rọi, nụ cười của Ngũ Vận Uyển xinh đẹp động lòng người, ánh mặt trời chiếu lên người cô, cô như tỏa ra ánh sáng giống một thiên thần, vui vẻ vừa cười vừa chạy, chơi đùa cùng bọn trẻ.
Ngũ Vận Uyển còn nói với anh ta, giấc mơ lớn nhất của cô là có thể sinh ra đứa con của mình, xây một gia đình của riêng mình, cho con được trưởng thành một cách hoàn hảo, đó là điều mà cô chưa từng có được.
Lúc đó anh ta đã nghĩ, Ngũ Vận Uyển muốn có một mái ấm trọn vẹn như thế, vậy thì đợi tốt nghiệp rồi anh sẽ nói với cô thân phận thật sự của mình, kết hôn với cô.
Nhưng ai có thể ngờ, tạo hóa trêu ngươi.
Nam Bá thôi nhớ lại, ánh mắt buồn bã.
Lúc đó, tất thảy đều đẹp đẽ như vậy, không ngờ vật đổi sao dời, đúng là hai người đều có con rồi, nhưng lại không phải con của nhau.
Phía kia, sau khi rời khỏi văn phòng của Nam Bá, trong lòng Ngũ Vận Uyển luôn rối bời, đến giờ, cô lập tức thu dọn đồ về nhà.
Gần đây mang thai nên Nam Ngự sắp xếp xe