Ông cụ Nam nhìn cô bận bịu thì vội nói: “Đứa trẻ ngoan, đừng làm nữa, có gì để giúp việc làm, cháu phải ngoan ngoãn dưỡng thai mới được.
Thấy không được thì nghỉ việc đi, ở nhà làm cô Nam là được rồi mà.”
Ngũ Vận Uyển cảm thấy hiện tại mọi thứ đều ổn ngoại trừ dạ dày khó chịu, không đến mức phải nghỉ việc.
Hơn nữa, mấy năm qua ở tòa soạn dốc sức làm việc cũng chẳng dễ dàng gì, bảo cô nghỉ việc không làm nữa thì cô thật sự không nỡ.
Ngũ Vận Uyển nói: "Ông nội yên tâm đi, cháu có chừng mực mà”
“Được được, tùy cháu, cháu vui là được!”
Nam Viễn Hùng vừa nghe nói Ngũ Vận Uyển có thai, khỏi phải nói ông cụ vui cỡ nào.
Ông cụ thích đứa cháu Nam Ngự này nhất, tất nhiên cũng rất yêu thương đứa con của anh.
Gần đây Ngũ Vận Uyển cảm thấy Nam Viễn Hùng càng hòa nhã dễ gần với mình hơn.
Mặc dù Nam Viễn Hùng đã lớn tuổi nhưng vẫn rất uy nghiệm, mọi người đều rất kính trọng ông cụ, cũng rất sợ ông.
Mặc dù không được khí thế như Nam Ngự, nhưng có thể thấy năm đó Nam Viễn Hùng cũng là một người hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh.
Nhưng bây giờ ở trước mặt Ngũ Vận Uyển, ông cụ lại như một ông lão nhiệt tình.
Nam Viễn Hùng thấy Ngũ Vận