Biểu cảm của Nam Ngự rất bình tĩnh, thậm chí ngay cả khi nhìn thấy Ngũ Vận Uyển trên mặt anh cũng không có một chút dậy sóng nào.
“Vâng, vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi” Nam Bá mỉm cười ra hiệu cho Ngũ Vận Uyển ngồi xuống ghế sofa.
Nam Ngự cũng đẩy xe lăn đến chỗ đối diện với họ, từ đầu đến cuối đều không nhìn Ngũ Vận Uyển.
“Cảm ơn chú vì buổi phỏng vấn lần trước” Nam Bá cũng giả vờ như mọi chuyện chỉ là một buổi phỏng vấn bình thường, “Nhờ buổi phỏng vấn đó mà doanh số bán tạp chí của chúng tôi đã tăng lên rất nhiều”
"Không cần khách sáo"
“Buổi phỏng vấn này chủ yếu nhằm vào việc gần đây chú đã giành được giải thưởng Thanh niên xuất sắc” Nam Bá không nhanh không chậm nói, “Xin hỏi, chú cảm thấy thế nào khi nhận được giải thưởng này?”
“Coi như là một sự khẳng định” Nam Ngự nói ngắn gọn.
Cặp chú cháu này rất bình tĩnh, một người người hỏi một người trả lời, còn Ngũ Vận Uyển ở bên cạnh khó mà bình tĩnh được.
Cô biết Nam Bá quá rõ, anh ta đường đường là Tổng biên tập mà lại đích thân đến phỏng vấn, chắc chắn là muốn làm gì đó.
Lẽ nào là??
Ngũ Vận Uyển đột nhiên nghĩ đến những bức ảnh ngày hôm qua, sắc mặt không khỏi trắng bệch đi.
Lẽ nào Nam Bà muốn cho Nam Ngự xem những bức ảnh đó?
Ngũ Vận Uyển không ngờ rằng Nam Bá đã đưa những bức ảnh đó cho Nam Ngự xem từ lâu rồi.
Còn về buổi phỏng vấn hôm nay, nói trắng ra đó chỉ là sự không cam tâm của Nam Bá.
Anh ta vẫn không cam tâm việc Nam Ngự thờ ơ ngày hôm qua, vì vậy khi tòa soạn quyết định phỏng vấn Nam Ngự một lần nữa, ma xui qủy khiến