Bỏ đi, ngày đó cứ đến muộn một chút đi.
Bên kia, Nam Ngư nghe thấy câu hỏi của Nam Bá, đương nhiên cũng hiểu được ý nghĩ của Nam Bá.
Nam Ngự khẽ liếc nhìn liền thấy nụ cười không kìm chế được trên khuôn mặt của Ngũ Vận Uyển.
Khóe miệng Nam Ngự không khỏi hơi nhếch lên.
Chắc là cô cảm thấy vui lắm nhỉ? Nếu cô thấy nó thú vị anh cũng không ngại chơi với cô.
“Vợ tối đúng là rất đơn thuần và lương thiện” Đọc xong đoạn này, Nam Ngự chậm rãi nó, “Là một người rất hay ngượng ngùng, cho dù kết hôn rồi mà vẫn đỏ mặt với tôi, rất đáng yêu"
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Nam Ngự, nhưng không ngờ vừa nhìn liền bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Nam Ngự.
Mặt Ngũ Vận Uyển lập tức đỏ bừng.
Nam Ngự rõ ràng đang nói về cô.
Nam Ngự luôn giống như một nửa người xa lạ đối với cô, cô đương nhiên sẽ đỏ mặt mỗi khi tiếp xúc thân mật.
Bên kia, khi Nam Bá nghe được lời nói của Nam Ngự lập tức đắc ý liếc nhìn Ngũ Vận Uyển đang ngồi bên cạnh.
Anh ta vốn nghĩ rằng ít nhiều gì Ngũ Vận Uyển cũng sẽ cảm thấy khó chịu khi nghe Nam Ngự dịu dàng nói về vợ mình như vậy, nhưng không ngờ Ngũ Vận Uyển chỉ hơi đỏ mặt một cách khó hiểu, xấu hổ ghi chép lại.
Nam Bá cau mày, chỉ đành tiếp tục hỏi Nam Ngự: "Cho nên,